Trong điện thoại Lôi Năng Miêu nói: “Rốt cuộc có chuyện quan trọng gì mà không thể nói qua điện thoại?”
Hải Hồn Sơn nói: “Bảo ngươi xuống thì xuống đi, sao ngươi nói nhảm nhiều như vậy? Nhanh lên! Có chuyện gấp!”
Lôi Năng Miêu hùng hùng hổ hổ cúp điện thoại.
Đang nói chuyện với Tả đại mỹ nữ, đột nhiên điện thoại lại đổ chuông, vừa thấy, vội vàng nghe máy: “Chú Bảy?”
Khi đó mình nhờ người trong nhà điều tra vị Hứa Đa cô nương này, đúng là đã tìm chú Bảy – người phụ trách tổ chức tình báo của nhà họ Lôi.
Trong điện thoại là một giọng nói đầy lo lắng: “Năng Miêu, hiện tại ngươi có còn ở bên cạnh vị Hứa cô nương kia không?”
Ở một bên, mắt của Tả Tiểu Đa đột nhiên nheo lại.
Lập tức Lôi Năng Miêu có chút ngượng ngùng, nói: “Chú Bảy, chuyện này... Ngươi...”
Chú Bảy vừa nghe đã hiểu, cười ha ha nói: “Hứa cô nương là cô nương tốt, ngươi phải biết trân trọng, à, mẹ ngươi bảo ta nói cho ngươi chút chuyện, nếu ngươi tiện thì bây giờ ta sẽ nói luôn nhé.”
“Dạ dạ... Vâng ạ.”
Lôi Năng Miêu cầm di động đi ra ngoài.
Nhưng vì để thể hiện thành ý của mình, để được mỹ nhân tha thứ; hoặc là vì câu nói gây hiểu lầm ‘Hứa cô nương là cô nương tốt, ngươi phải trân trọng’, nên hắn đã để Thiên Lôi Kính ở trên bàn, không mang ra ngoài.
“Ta đi nghe điện thoại đã nhé.”
Lôi Năng Miêu đi tới cửa, khi hắn mở cửa...
Tả Tiểu Đa chớp thời cơ, dùng thế nhanh như chớp, thu Thiên Lôi Kính vào trong nhẫn không gian, tiếp theo thân thể chợt lóe, lao thẳng về phía cửa sổ với tư thế bán năng lượng hóa.
Thân phận đã bại lộ!
Điều này là không thể nghi ngờ, không có may mắn!
Có điều ở thời khắc cuối cùng, vẫn có thể có thêm được một ít thứ tốt cũng xem như là niềm vui bất ngờ ngoài mong đợi...
Cuối cùng hắn đã lừa lấy được Thiên Lôi Kính...
Nhưng khi thân thể của Tả Tiểu Đa vừa lao ra khỏi cửa sổ, đột nhiên có một tiếng quát lớn giống như tiếng sấm: “Cô nương chạy đi đâu?”
Tiếp theo là một luồng ánh sáng vàng lao tới trước mặt, hào quang trên người Tả Tiểu Đa chợt lóe, nửa là thân thể nửa là năng lượng hóa tránh thoát luồng ánh sáng vàng trong gang tấc, tiếp đó lại phóng lên trời, nhưng mà lúc này ở giữa không trung đã có rất nhiều người giống như một cái lưới lớn, đang lao tới.
Tả Tiểu Đa thét lên một tiếng, sau đó bắn ra một mảnh nhỏ màu đen từ trong tay.
Tinh Không Bất Diệt Thạch!
Dùng trạng thái dày đặc, dâng lên như gió bão!
Bịch bịch bịch bịch...
Tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai liên tiếp không dứt!
Tả Tiểu Đa sao không biết đã đến thời điểm sống chết, đương nhiên không dám nương tay chút nào nữa, vừa ra tay đã là Tinh Không Bất Diệt Thạch, ước chừng hai trăm mảnh, tất cả đều bắn ra ngoài. Hơn ba mươi người đối diện, trán của tất cả đều trúng chiêu, còn hơn bảy mươi người, các phần còn lại của cơ thể cũng bị trúng chiêu.
Những người khá xui xẻo thì trúng ba bốn mảnh, nhưng vẫn có hơn hai mươi miếng rơi xuống chỗ trống.
Sau khi Hải Hồn Sơn gọi điện thoại cho Lôi Năng Miêu, không chờ Lôi Năng Miêu xuống dưới đã bắt đầu sắp xếp, thế nhưng Tra Tiểu Đa bên này đã cảnh giác.
Lúc Tả Tiểu Đa xông ra bên ngoài, người mà Hải Hồn Sơn bố trí đã bay vút lên, lao tới.
Thời gian chênh lệch giữa lúc đó không quá một giây, thậm chí còn chưa tới nửa giây.
Thế nhưng Tả Tiểu Đa đã lăng không lao ra cửa sổ.
Chỉ chênh lệch nửa giây.
Nếu động tác của Tả Tiểu Đa chậm nửa giây, e rằng sẽ rơi vào tầng tầng lớp lớp vòng vây, muốn thoát thân ắt là khó hơn lên trời. Mà hiện tại, tuy rằng tình thế vẫn ác liệt như cũ, thế nhưng cũng không đi đến trạng thái tồi tệ nhất, vẫn còn có chỗ xoay xở.
Phía sau.
Lôi Năng Miêu lao tới cửa sổ như một cơn gió lốc, nhìn Tả Tiểu Đa với ánh mắt không thể tin nổi, trừng mắt gầm lên giận dữ: “Ngươi?... Ngươi là ai? Rốt cuộc ngươi là ai?”
Tả Tiểu Đa cười hì hì, trường kiếm lật trên tay phóng ra sóng tuyết ngập trời, kiếm khí tràn ra tứ phía, tiếp theo là một tiếng thét dài, cả người hóa thành sao băng.
Tinh Không Bất Diệt Thạch được bắn ra trước đó có hơn một trăm bảy mươi mảnh, như thể đáp lại tiếng gọi, đều bộ đều bám theo, được Tả Tiểu Đa nhặt lên, sau đó thân thể biến mất trong nháy mắt.
Trên bầu trời, một thiếu niên áo trắng đang cầm trong tay một đại ấn, phát ra một chút ánh sáng, đứng thẳng.
Nếu không phải là Đồ Vân Tiêu thì còn là ai!
Đại ấn thu thập tất cả khí tức và linh hồn dao động của những nhân viên chiến đấu vào đó.
Bạch y của Hải Hồn Sơn lóe lên, vọt tới trước mắt Đồ Vân Tiêu, nói: “Thu thập được dao động linh hồn của Tả Tiểu Đa chưa?”
“Động tác của hắn ở cự ly gần như vậy, đương nhiên là không thoát được!”
Đồ Vân Tiêu nhẹ nhàng hít một hơi, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng vô hạn: “May là... tại hội nghị ngày hôm đó không có nói ra thần hồn khắc của ta.”
Hải Hồn Sơn hít sâu một hơi, ngưng trọng nói: “Quả thực may mắn. Ai, chuyện này thực sự là...”
Hai người ngoài câu may mắn ra cũng không còn lời nào để nói.
Lúc Tả Tiểu Đa lao ra ngoài cửa sổ, thần hồn bán năng lượng khuếch tán, chính là cách tốt nhất để phòng ngừa kế hoạch ban đầu của đám người mình đặt ra.
Hắn đã sớm đề phòng rồi!
Như vậy, Thương Hồn Tiễn và m Dương Kính đều không thể đạt hiệu quả. Đây tuyệt đối là đã chuẩn bị từ sớm!
“Lôi Năng Miêu này...”
Tất cả mọi người đều có chút cạn lời.
Nhìn lại chỗ cửa sổ.
Chỉ thấy Lôi Năng Miêu này đang thất hồn lạc phách đứng giữa không trung, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phương hướng Tả Tiểu Đa biến mất, vành mắt đỏ bừng, nước mắt ầng ậng, đột nhiên khàn giọng kêu to: “Đồ lừa đảo!”
Nước mắt ào ào chảy ra.
Tả Tiểu Đa nhanh như chớp đã lao ra hàng trăm trượng, dừng lại một cách kỳ lạ trong nửa giây, mà lúc này người mà hắn đối mặt là hơn mười vị cao thủ Quy Huyền thần hồn hoàn toàn gắn liền thành một mạch, lấy thế tổng thể, quyết tuyệt mà xông tới, bốn phương tám hướng có vô số công kích, mưa như thác đổ tập trung về phía giữa.
Kiếm quang bay tán loạn, không gian bị nghiền nát, từng vết nứt đen kịt xuất hiện.