Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1805 - Chương 1803: Phần Thân Lệnh Điên Cuồng (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1803: Phần Thân Lệnh điên cuồng (2)

Trong phạm vi ngàn dặm, trên cây, trong nước, trong không khí, dưới đất... tất cả độc trùng đều bị những động tĩnh liên tiếp này kích thích, trong lúc vô tình đã xây dựng thành một mạng lưới độc dày đặc nối liền đất trời.

Phương thức tấn công đồng quy vu tận này, chắc chắn là cách làm độc ác đến cực điểm, nhưng mà đối phó với Tả Tiểu Đa...

Nó lại hữu hiệu đến cực điểm.

Những lần tự bạo xảy ra liên tiếp, cho dù có cách xa, chỉ có dư chấn ập đến, nhưng dù chỉ có làn sóng dư chấn thì uy lực của nó vẫn rất lớn, Tả Tiểu Đa bị chấn đến khí huyết bốc lên.

Điều kinh khủng hơn chính là, hiện tại trong không khí tràn đầy những độc trùng rất nhỏ, Tả Tiểu Đa thậm chí không dám trực tiếp hô hấp. Chỉ cần thở một hơi là có thể hít vào không ít độc trùng rồi.

Thế nên chỉ có thể nín thở, cố gắng chống đỡ.

Viêm Dương thần công liên tục được thúc giục phát ra, Tả Tiểu Đa luôn nắm lấy hai viên Tinh Hồn Ngọc cực phẩm để bổ sung năng lượng.

Bổ Thiên Thạch hiện tại hắn vẫn không nỡ dùng!

Đó chính là thứ cứu mạng chân chính, không thể cứ tiêu hao như thế được.

Thậm chí như vậy vẫn không đủ, đến khi thực sự không chống đỡ nổi nữa, Tả Tiểu Đa không thể không tiến vào không gian Diệt Không Tháp, nắm chắc thời gian thở gấp mấy hơi, uống mấy ngụm linh thủy, sau đó lại lập tức đi ra ngoài, không dám chậm trễ lâu.

Cho dù sự chênh lệch tốc độ thời gian trong không gian Diệt Không Tháp và thế giới bên ngoài đã không nhỏ, nhưng hắn biến mất không thấy đâu cũng đã là để lộ ra sơ hở, nếu như kéo dài liên tục trong thời gian dài, ắt sẽ bị những người có tâm chú ý. Một khi khu động những người trong Phần Thân Lệnh ở khu vực lân cận tập trung về phía này, chờ đến khi lần nữa hiện thân, làm sao ứng phó được những người trong Phần Thân Lệnh đã lâm vào trạng thái nhen nhóm bùng nổ?

Chống lại bọn họ, căn bản là không nói đến chiến đấu. Chiến đấu cái gì? Trực tiếp tự bạo!

Trong thời gian này, Tả Tiểu Đa tiến vào Diệt Không Tháp hai lần, tranh thủ thời gian thở dốc. Lần đầu tiên ra ngoài cũng chỉ có một người xông tới, Tả Tiểu Đa dự dịnh giết chết đối phương trước khi hắn tự bạo. Sự thật đã chứng minh, hắn nghĩ nhiều rồi... Đối phương vừa nhìn thấy hắn đã lập tức tự bạo!

Tả Tiểu Đa điên cuồng chạy trốn, chạy về phía sâu trong khu rừng rậm. Đến lần thứ hai không thể tiếp tục được nữa và trốn vào Diệt Không Tháp, lúc đi ra đã thấy ba người trong Phần Thân Lệnh tập trung ở gần đó, ngay lúc Tả Tiểu Đa xuất hiện, tất cả đồng loạt tự bạo!

Tả Tiểu Đa bị chấn đến mức khí huyết cuồn cuộn, đầu váng mắt hoa, trạng thái còn chật vật hơn cả trước khi tiến vào Diệt Không Tháp, nhưng hắn cũng không dám dừng lại, cứ tiếp tục chạy đi như thế, không dám ngừng nghỉ, cũng không dám tiến vào trong Diệt Không Tháp.

Trong đầu Tả Tiểu Đa mơ hồ sinh ra một suy nghĩ, loại khủng hoảng sinh tử hiện tại mà hắn đang đối mặt càng ngày càng cận kề với hắn, mãi cho đến khi chính mình hoàn toàn ngã xuống và bị thiêu cháy!

Sau khi đích thân trải nghiệm, hắn mới coi là đã thực sự hiểu được sự khủng bố của phương pháp tác chiến cực đoan này: cho dù ngươi có sức chiến đấu bất khả chiến bại, nhưng đối diện với phương pháp chiến đấu cực đoan: không đối đầu trực diện với ngươi, không chờ ngươi xuất kiếm, cũng sẽ không chờ ngươi dùng chùy, cũng chẳng chờ ngươi dùng độc, chỉ cần nhìn thấy ngươi ta liền tự bạo, thì cho dù ngươi có vô địch có trâu bò đến mức nào, tất cả đều vô dụng!

Bởi vì ta chắc chắn là một kẻ đã chết, ý nghĩa sinh tồn chính là việc tự bạo cuối cùng, loại trừ ngươi!

Tất cả những phương pháp chiến đấu vô địch đều chỉ có mục đích là biến đối phương thành một người chết. Nhưng đối phương đã tự nhận là người chết, vậy làm sao bây giờ? Loại chiến thuật tự bạo chỉ xuất hiện ở lúc tuyệt vọng này đã phá hỏng phương pháp chiến đấu thông thường!

Đánh thế nào đây?

Ngay cả cơ hội cũng không có.

“Khó trách, khó trách nhiều thiên tài như vậy, chỉ cần bị người trong Phần Thân Lệnh nhìn chằm chằm thì sẽ hữu tử vô sinh, tuyệt đối hiếm khi gặp may mắn...” Tả Tiểu Đa vừa chạy vừa ớn lạnh cả người.

Hắn thực sự cảm thấy sợ hãi.

Cứ như thế này, sớm muộn gì mình cũng sẽ bị cách chiến đấu này chơi đến chết, hoàn toàn ngã xuống và bị thiêu cháy!

Nhất là trong môi trường rừng rậm này, thậm chí cũng không dám bị thương. Chỉ cần trên người xuất hiện miệng vết thương thì miệng vết thương này sẽ thu hút hàng tỷ độc trùng!

Nhưng lại là loại độc trùng kỳ lạ không thể nhìn thấy!

Hỏi ngươi có sợ hay không?

Dãy núi Xích Dương có rất nhiều loại độc trùng đặc biệt, toàn thân bên ngoài gần như trong suốt, mắt thường không thể nhận ra, chỉ cần không chú ý một chút là nó sẽ xâm nhập vào xoang mũi. Một khi chúng xâm nhập lên não, chắc chắn sẽ chết, không thể cứu chữa được, cũng không có bất cứ cơ hội nào.

“Bỏ mạng như vậy, không... những anh hùng lừng lẫy như vậy, thực sự rất nhiều!” Tả Tiểu Đa thực sự cảm thấy có chút sợ hãi trong lòng.

“Phần Thân Lệnh, đáng sợ như vậy!”

Bỏ mạng như thế, không phải là một hai người, mà là mấy ngàn, mấy chục ngàn, thậm chí con số này chỉ là một phần.

Nguyên nhân căn bản mà bọn họ tồn tại không phải vì không phải vì xây dựng một đội quân chiến đấu hoàn toàn thành lập bởi Quy Huyền đỉnh phong, mà là sự tồn tại vì một kích nổ tung của quả bom Quy Huyền đỉnh phong hình người kia!

Bọn họ đã già rồi, đã đến gần đại nạn, chức năng của cơ thể đã giảm sút nghiêm trọng, so với những Quy Huyền đỉnh phong chân chính, sức chiến đấu của bọn họ ngoài tự bạo ra cũng chỉ bình thường mà thôi.

Nhưng nói đến bỏ qua sống chết, bọn mới thực sự coi thường sống chết, thậm chí là không màng đến. Ý nghĩa tồn tại của bọn họ vốn dĩ chỉ để dùng sinh mệnh, dùng sự tự bạo chấn động kia để thực hiện giá trị cuối cùng!

Hơn nữa còn coi đó là vinh quang cao nhất!

Tiếng sột soạt vang lên.

Vèo một tiếng xé gió, một bóng người lao ra từ khu rừng rậm bên trái, trong nháy mắt đã đến trước mặt Tả Tiểu Đa, không nói một lời, bổ xuống một đao!

Khí thế kinh người, đao khí lạnh thấu xương, uy thế còn hơn xa những người trong Phần Thân Lệnh trước đó!

Keng!

Bình Luận (0)
Comment