Chỉ có điều bị hồng quang chói mắt che khuất, không phải người ở gần thì không thể phát hiện ra được.
Làn hắc khí này, thấp thoáng có một loại... Khiến người khác dâng lên cảm giác run sợ.
Mà Chiến Tuyết Quân đang ở vị trí gần nhất, mờ mờ ảo ảo cảm nhận được, cái này... Rất không thích hợp!
Nếu như thật sự là tiên duyên thì sao lại sinh ra loại hắc khí khiến người khác không thoải mái như vậy được.
Ngay lúc Chiến Tuyết Quân mơ hồ cảm thấy không ổn, muốn làm chút gì đó nhưng lại ngạc nhiên phát hiện, khối ngọc bội kia đã dính trên tay của mình, hào quang trông có vẻ như càng lúc càng mạnh mẽ, nhưng máu tươi trên người mình cũng không ngừng rót vào trong ngọc bội... Cuồn cuộn không dứt, giống như sẽ không có lúc nào dừng lại.
Ánh sáng đỏ càng lúc càng hừng hực, chỉ nhuộm đến nửa bầu trời, một mảnh đỏ bừng.
m thanh reo hò càng lúc càng cao.
Cùng với ánh sáng đỏ mỗi lúc một rừng rực, hắc khí cũng theo đó mà nhiều thêm, dần dần tạo thành một cửa ngõ mơ hồ.
Từng đoạn nhạc khó hiểu, như truyền đến từ ngoài bầu trời, khiến người khác nghe thấy đều sẽ vui vẻ thoải mái.
“Đây là tiên nhạc! Đây là tiên nhạc!”
Người của Chiến gia đều kích động đến run rẩy cơ thể.
Hạng Xung liều mạng chen vào trong: “Để ta xem thử, để ta xem...” Hắn đã nhìn thấy rồi, Chiến Tuyết Quân đang ở bên trong một mảng ánh sáng đỏ giống như tiên tử.
Không biết vì sao, Hạng Xung cảm nhận được sự cách xa một cách khó hiểu.
Tựa như Chiến Tuyết Quân đứng trong quầng ánh sáng đỏ này là đang tách rời hai thế giới với mình.
Xa không thể chạm đến.
Hắn liều mạng chen về phía trước, mở to hai mắt nhìn, giọng nói có chút run rẩy hét lớn: “Tuyết Quân... Tuyết Quân... Ngươi, làm sao vậy?”
Chiến Tuyết Quân ngây dại cả người.
Ánh mắt của nàng có chút hoang mang, tiếng reo hò của người thân bên cạnh như được truyền đến từ chín tầng mây.
Thần trí đã dần dần mơ hồ... Giống như đã quên đi tất cả, thân thể cũng có chút nhẹ nhàng như muốn bay lên khỏi mặt đất, muốn đạp đất bay lên rồi sao?
Nhưng mà, khi giọng nói của Hạng Xung vang lên.
Trong đầu của Chiến Tuyết Quân bất chợt tỉnh táo hơn một chút. Hạng Xung, đúng rồi, là Hạng Xung...
Là giọng nói của người ta yêu, là hắn, ta muốn kết hôn với hắn, ta muốn ở cùng với hắn suốt đời người.
Thành tiên sao?
Ta không muốn!
Ta muốn thành thân, ta muốn ở lại...
Chiến Tuyết Quân ra sức giãy dụa, cuối cùng cũng đột nhiên khôi phục lại một chút tỉnh táo.
Bên trong ánh sáng đỏ ở trước mặt, hắc khí đã càng lúc càng rõ ràng, cánh cửa kia cũng đã rất rõ ràng, hơn nữa còn mở ra...
Những người khác vẫn không thể nào phát hiện ra được, nhưng lúc này Chiến Tuyết Quân đột nhiên khôi phục lại một chút tỉnh táo, cũng đã thấy được bên trong cửa ngõ có... Khí tướng của ác ma dữ tợn, vật có hình thể cũng giống như yêu quái, dường như đang muốn chui ra ngoài từ nơi này...
Vẻ mặt hưng phấn, hai mắt tỏa ra ánh sáng, muốn xông về phía bên này...
Chiến Tuyết Quân vô cùng sợ hãi!
Chỉ cảm thấy toàn thân đột nhiên lông tóc dựng đứng!
Nàng càng có cảm giác không hợp lý, nàng có được một kết luận - Cái này, chắc chắn không phải tiên duyên! Sau đó đột nhiên nghĩ đến, Hạng Xung có nói, Thần Tướng Tả Tiểu Đa đã từng nói mình... Có đại nạn...
Đây không phải là tiên duyên!
Chiến Tuyết Quân khẽ cắn môi, đưa ra quyết định trong nháy mắt!
Đây là yêu duyên!
“Tà ma ngoại đạo, duyên pháp quỷ quyệt, há có thể để ngươi dễ dàng đạt được!”
Ngay tại thời khắc cuối cùng khi cửa ngõ sắp được hình thành, Chiến Tuyết Quân thúc giục sức mạnh còn lại trên toàn cơ thể, keng một tiếng rút đao trên tay, hét lớn một tiếng, không chút do dự một đao chặt đứt tay trái của mình!
Dùng phương thức cực đoan nhất để kiên quyết dứt khoát làm gián đoạn quá trình dẫn máu vào trong ngọc bội!
Hung hăng đá bay cánh tay bị đứt và ngọc bội ra ngoài.
Tiên nhạc dừng lại im bặt!
Cái yêu ma sắp lao ra kia ngay lập tức bất động bên trong cánh cửa, giống như bị đông đặc!
Đúng lúc đấy, trong cửa ngõ truyền ra tiếng rống to đầy tức giận...
“Tiện tỳ ngươi dám!”
Hạng Xung vừa chui vào đã lập tức nhìn thấy cảnh này, không khỏi sợ đến vỡ mật, đôi mắt trừng to như sắp nứt ra hét lớn một tiếng: “Tuyết Quân!”
Chiến Tuyết Quân cảm nhận được hắc khí như là một sợi tơ đã hoàn toàn buộc chặt bản thân mình, không có cách nào rút lui, dùng hết sức lực toàn thân, khàn giọng hét lớn: “Ngươi đừng qua đây!”
Ném trường kiếm trong tay ra ngoài nhanh như sấm chớp, chuôi kiếm ầm một tiếng đánh vào ngực của Hạng Xung, trực tiếp đánh bay hắn, Chiến Tuyết Quân khàn giọng nói: “Lui ra phía sau! Ngươi lui ra phía sau! Tất cả mọi người đều lui ra phía sau đi!!”
“Đừng qua đây!”
Ầm!
Ánh sáng đỏ kia bỗng nhiên lan rộng, ném tất cả mọi người ra ngoài.
Lập tức, ánh sáng đen lượn lờ dày đặc, cửa ngõ đang nhanh chóng khép kín, Chiến Tuyết Quân thở hổn hển, ngóng nhìn, nhìn có vẻ như... Sắp khép lại rồi...
Nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng khi sắp khép kín, có vô số khói đen lại hóa thành một bàn tay lớn chìa ra ngoài từ trong cửa ngõ, bắt lấy Chiến Tuyết Quân!
“Tiện tỳ, làm hỏng chuyện lớn của ta!”
Cùng với một tiếng thở, thân thể nhuốm đầy máu của Chiến Tuyết Quân đã bị bàn tay lớn màu đen kia bắt vào!
“Không hổ danh là một cô gái chiến huyết vài vạn năm mới xuất hiện, vào thời khắc nhìn thấy thành công thì cuối cùng lại phá hỏng chuyện lớn của ông đây!”
Một giọng nói dữ tợn dần dần biến mất khi cửa ngõ dần được khép kín,: “Bắt mạch tay gãy, quả nhiên là dũng cảm, để ông đây xem thử, xương cốt của cô gái như ngươi rốt cuộc có thể cứng đến bao nhiêu!”
Lại là một tiếng thở, tất cả ánh sáng đỏ, hắc khí, cửa ngõ hay đến cả khối ngọc bội là ngọn nguồn của tất cả mầm tai vạ cũng đã cùng nhau biến mất không thấy đâu nữa.
Không thấy cùng với đó còn có cả Chiến Tuyết Quân!
Một tiếng gào thét từ trong không gian không thể giải thích kia truyền đến, là tiếng gào thét tận cùng đau đớn của Chiến Tuyết Quân: “Đừng chờ ta! Đừng tìm ta...”
Giọng nói im bặt!