Trước đây, bất cứ công pháp nào mà hắn tu luyện, về cơ bản là chỉ cần lấy được là có thể ‘lên tay’, một hai ngày là có thể đi vào quỹ đạo, thậm chí là đột phá một tiểu cảnh giới.
Trước đây khi tu luyện Viêm Dương chân kinh, cũng chẳng mấy chốc mà đã có thể nhập môn, phải biết rằng tuy cấp bậc hiện tại của Viêm Dương chân kinh không cao bằng Chúc Dung Chân Hỏa, nhưng nó cũng là công pháp thuộc tính hỏa nổi danh trên ba đại lục!
Nhưng bây giờ tu luyện Nguyên Hỏa quyết này, đã khoảng mười ngày rồi mà vẫn chưa thể nhập môn!
Phải biết rằng đây là kết quả trong trạng thái chuyên tâm bế quan, đã cố gắng để không bị phân tâm, vậy mà nhập cảnh vẫn quá chậm!
“Sao công pháp này có thể khó như vậy, chẳng lẽ thật sự là không phù hợp không tương thích, hoặc là vì thể chất của Nhân tộc ta có sự xung khắc với công pháp Tổ Vu của Vu tộc, kết quả của việc miễn cưỡng tu luyện chính là như thế?”
Tả Tiểu Đa càng nghĩ càng cảm khó hiểu, càng nghĩ càng cảm thấy tức giận.
Mà giờ phút này, Nguyên Hỏa đang cháy ở trước mặt kia lại bùng lên một cách một cách khó hiểu, sau đó thể hiện ra một loại cảm xúc giống như cạn lời tới cực điểm...
Ngươi chỉ mới bắt đầu thôi, đúng chứ?
Năm đó, cho dù là Chúc Dung nhập môn, cũng phải tu luyện qua không biết bao nhiêu năm.
Ngươi lúc này mới tu luyện được khoảng mười ngày, lại đã có cảm ứng rồi, vậy mà còn có thể cảm thấy thời gian quá dài?
Như này quả là... Khiến người cạn lời.
Ngu xuẩn!
Ngu ngốc!
À, người mới tu luyện được khoảng mười ngày mà đã có một chút cảm giác, thật sự không thể xem là kẻ ngu xuẩn hay ngu ngốc được, ít nhất là thiếu cả IQ và EQ, chỉ có thiên phú tu luyện thì có gì đặc biệt hơn người?
À, vẫn không đúng, chỉ có thiên phú tu luyện cũng đã là rất giỏi...
Đi ra uống mấy ngụm trà, lại cảm thấy sinh cơ đã dày đặc ở trong phòng gần như là nồng đậm tới mức sắp biến thành vân khí, điều này khiến Tả Tiểu Đa cảm thấy ấm áp và cảm kích ở trong lòng.
Không cần nghĩ cũng có thể chắc chắn rằng đây là phúc lợi mà Vạn Dân Sinh cấp cho mình.
Thu thập một lượng lớn nguyên năng sinh cơ, rồi truyền nó vào phòng của mình.
Như này là đang giúp mình luyện công...
Xem ra lão nhân gia hắn vẫn tràn đầy thiện ý đối với mình!
Nhưng mình luyện công ở Diệt Không tháp, nên cũng không dùng đến số sinh cơ này...
Nhưng ngu sao không xài, Tả Tiểu Đa nhanh chóng nghĩ ra cách, trực tiếp mở cánh cửa bên trong Diệt Không tháp ra, sinh cơ bên trong Diệt Không tháp loãng, mà sinh cơ bên ngoài lại nồng đậm, và dưới sự đối lập giữa hai bên, chớp mắt sinh cơ nồng đậm trong căn phòng đã ‘tự động tự giác’ tràn vào trong Diệt Không tháp một cách điên cuồng!
Vù vù vù...
Diệt Không tháp giống như một máy hút gió một lỗ đen có công suất siêu lớn, hút hết sinh cơ trong phòng!
Nhưng lại chẳng cảm thấy gì khi ở bên trong Diệt Không tháp, vì dù sao thì không gian bên trong ở hiện tại cũng đã rất lớn, sinh cơ khổng lồ ở trong phòng đã nồng đậm tới mức doạ người, nhưng khi toàn bộ bị hút vào trong Diệt Không tháp... Ngay lập tức đã bị pha loãng tới mức biến mất không dấu vết, biến mất hoàn toàn.
Nhưng lần này Tả Tiểu Đa lại không tham – đây là lần cực kỳ hiếm hoi, vừa mới cắn nuốt hết sinh cơ ở trong phòng, đã đóng cửa Diệt Không tháp lại ngay lập tức.
Số sinh cơ này, chắc chắn là Vạn Dân Sinh cho mình để mình dùng trong tu luyện, mình dùng hết thì cũng không có gì đáng trách, nhưng Vạn lão là Linh tộc, sinh cơ lại chính là ngọn nguồn sinh mệnh của hắn, mình không thể lấy quá nhiều!
Dù sao thì đối xử quá đáng với một ông lão có công đức cứu thế như vậy, chính là mình không hiểu chuyện, không biết chừng mực.
Dù thế nào thì cũng nên tôn kính người như vậy, nếu mình thoải mái hấp thu, hút hết sinh cơ của hắn, chưa nói tới nhân quả hay tội lỗi gì gì đó trong đó, mà lương tâm của mình cũng sẽ cắn dứt!
Ra ngoài xem giờ, uhm, hình như mới có ba giờ.
Nghỉ một lát, cảm thấy đầu óc đã khôi phục lại sự tỉnh táo, cả người tràn đầy linh khí, vì thế Tả Tiểu Đa lại chui vào trong.
Tiếp tục tu luyện!
Tu luyện!
Tu luyện Tổ Vu Chân Hỏa!
Tu luyện Nguyên Hỏa quyết!
Ta phải tu luyện nhanh một chút, để sớm tu luyện thành công.
......
Bên ngoài, Vạn Dân Sinh đi vào từ lối vào của sân, ở nơi xa hơn... Mấy cây đại thụ bị Tả Tiểu Đa đâm xuyên qua đã khôi phục lại nguyên vẹn, ngay cả vỏ cây cũng đã được hình thành.
Trông Vạn Dân Sinh vô cùng vui vẻ, khuôn mặt tràn đầy sự thoải mái.
Nơi đi qua, hoa cỏ nhẹ nhàng đung đưa, gửi gắm tình cảm biết ơn, đại thụ đều rung rinh cành lá, ‘chào hỏi’ Vạn Dân Sinh.
Vô số sinh cơ, tuôn ra từ vô số thực vật, tụ lại trên người của Vạn Dân Sinh.
Trên mặt đất.
Tất cả loại côn trùng nhỏ, đều đã bị linh lực của hoa cỏ giam cầm từ lâu, rồi đưa tới phương xa, không để những sinh vật nhỏ bé này lại đây quấy rầy sự bình yên của Vạn Dân Sinh.
Toàn bộ rừng rậm Thiên Linh, đều đã được các Linh Thực dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả mạng nhện cũng không có.
Chỉ có bươm bướm, ong mật, châu chấu và những sinh vật ít nguy hại, mới có thể tới gần chỗ của Vạn lão.
Những con khác như là muỗi, gián, rắn độc, chuột, nhện, rết vv.... Tóm lại là tất cả những sinh vật nhỏ có lực công kích hoặc là có độc, thì hoàn toàn không có một con nào!
Nơi này thật sự còn thần tiên hơn cả thế giới thần tiên.
Giữa những làn hương hoa thơm ngát bất tận, thỉnh thoảng lại có mấy cây đại thụ chủ động nghiêng cành ở trên không, chúng hợp lực, để ánh mặt trời lọt vào một khoảng thời gian, chiếu rọi vào những cây cỏ nhỏ ở bên dưới một chút...
Trên từng lá cỏ nhỏ, từng cánh hoa đều có một giọt sương trong suốt...
Khi ánh mặt trời chiếu rọi, cả khu rừng trở nên óng ánh long lanh muôn màu muôn vẻ, lộng lẫy xa hoa, đẹp đẽ vô cùng.
Vạn Dân Sinh nhìn thấy từng cảnh như này, trên mặt lại lộ ra một nụ cười thoải mái.
Với hắn mà nói, thành Vương thành Thánh gì đó, thiên hạ vô địch gì đó, kính ngưỡng muôn đời gì đó, cũng không bằng khoảnh khắc hiện tại này, nhìn thấy những tinh linh nhỏ bé này sinh trưởng khỏe mạnh, tận mắt nhìn thấy, cả thế giới đều tràn đầy sức sống!
Đây mới là thịnh cảnh vô biên mà Vạn Dân Sinh theo đuổi suốt đời.
“Ta rất muốn... Tới thế giới của nhân loại xem thử.” Vạn Dân Sinh phất tay, trả lại sinh cơ mà vạn vật linh thực đã tặng cho mình, hơn nữa còn trả lại gấp bội, nheo mắt, nhìn về nơi xa tới mức xuất thần.