Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1890 - Chương 1888: Chỉ Xin Một Hứa Hẹn Nhân Quả (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1888: Chỉ xin một hứa hẹn nhân quả (2)

“Có lẽ... Có lẽ ta nên...”

Vạn Dân Sinh do dự, thật lâu sau, cuối cùng hạ quyết tâm.

“Đó là.... Đánh cược một lần này!”

Hắn kiên nhẫn chờ, hơn mười phút trôi qua, chỉ nghe trong phòng phù một tiếng, Tả Tiểu Đa đi ra.

Thở vù vù, lầm bầm lầu bầu: “Đậu anh... Cái này là công pháp rách nát gì đây, cũng quá khó nhập môn quá đi... Ta luyện đến mức huyết mạch kinh mạch đều muốn bốc cháy... Lại còn thiếu một bước... Vậy khi nào thì mới được đứng đầu... Lúc trước tu luyện tất cả công pháp, cái đó không phải lập tức nhập môn, thì mấy ngày là đạt được thành quả, đâu giống như bây giờ...”

Đang thở hổn hển, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng xanh lá cây đột nhiên chợt tiêu tan, trong phòng lập tức lại dày đặc tràn ngập sinh cơ.

“Không cần đâu, Vạn lão.”

Tả Tiểu Đa rất hiếm khi từ chối thẳng một lợi ích nào đó, đưa đầu qua cửa sổ nói: “Hơi thở sinh cơ này, ta luyện không có tác dụng, để không phung phí của trời, bị ta di chuyển dùng làm cái khác, nếu như ta thật sự hấp thu hết sức, chỉ sợ sẽ tạo thành tổn thương đối với ngài, hay là thôi đi, ngài cũng đừng ném qua chỗ này.”

Trong không gian thần thức, Tiểu Bạch A và Tiểu Tửu tức giận đến mức trợn trắng mắt.

Loại đồ tốt này, lại từ chối!

Mẹ không phải bị ngu chứ?

Chẳng lẽ trước đó bị ném đụng đầu, đầu bị thương rồi?

Rõ ràng chỗ này nhiều như vậy, người ta lại sẵn lòng cho, lấy hơi chút nhiều một chút thì thế nào?

Ôi, người mẹ này cái gì cũng tốt, chính là có đôi khi quá chân thực.

Hy vọng đầu óc không phải bị thương thật.

Hai hồ lô Tiểu Bạch A và Tiểu Tửu lo âu dựa vào nhau, đều than ngắn thở dài không ngớt.

Hai ta thật muốn đi ra ngoài!

Nhưng mà lại sợ bại lộ gây ra phiền phức cho mẹ...

Thực lực của ông lão bên ngoài thật đáng sợ... Hơn nữa, năng lượng đã gần như đồng nguyên với chúng ta, chúng ta đi ra ngoài, ngộ nhỡ cụ già này nổi lên tâm tư xấu xa gì, bắt lấy hai ta ăn răng rắc răng rắc, chuyện đó cũng không phải không có khả năng, không thể không đề phòng lòng người...

Vạn Dân Sinh cười, nói: “Lão phu ở đây đã không biết bao nhiêu vạn năm, nếu nói vật khác thì có lẽ lão hủ không lấy ra được, nhưng mà khí Sinh Linh này, thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”

Ánh mắt hắn chứa thâm ý nhìn Tả Tiểu Đa, nói: “Nhu cầu của người khác, có lẽ ta còn phải cố kỵ một phần, có chỗ đề phòng, nhưng mà người bạn nhỏ ngươi muốn, bất kể muốn bao nhiêu, ta đều cố hết sức cung cấp! Thậm chí dù người bạn nhỏ không cần, lão hủ cũng muốn tặng ngươi một ít, hôm nay gặp mặt không uổng công.”

Tả Tiểu Đa nghe vậy sửng sốt, hơi không tin lỗ tai của mình, nói: “Đây là vì sao?”

Vạn Dân Sinh khẽ thở dài một tiếng, nói: “Sở dĩ như vậy, chỉ là lão hủ muốn kết đoạn nhân quả với người bạn nhỏ ngươi.”

Tả Tiểu Đa khó hiểu nói: “Vạn lão đóng giữ ở đây nhiều năm như vậy, đã tạo phúc cho thiên hạ, ân huệ của bá tánh vô số, hơn nữa bảo vệ Chân Hỏa truyền thừa của Chúc Dung Tổ Vu nhiều như vậy năm, chỉ vì chờ ta đến, nhân quả ràng buộc giữa chúng ta đã không cắt bỏ được từ lâu, không cần lại trả công việc khác, hơn nữa một lần trả công, chính là lễ vật lớn như vậy?”

Vạn Dân Sinh mỉm cười: “Không đủ.”

“Không đủ?”

“Đúng vậy, không đủ. Hơn nữa, còn thiếu rất nhiều, rất nhiều.”

Vạn Dân Sinh hít một hơi thật sâu, nói: “Lão hủ bằng lòng trút hết toàn bộ cái này, muốn đổi một hứa hẹn của người bạn nhỏ ngươi.”

Tả Tiểu Đa nhíu mày, thẳng thắn nói: “Hứa hẹn không quan trọng, chỉ cần ta có thể làm được, dù là nể mặt mũi Vạn lão ngài, nhìn nhận nỗ lực và cống hiến vì bá tánh trước đó, ta tuyệt đối cũng sẽ không từ chối.”

Vạn Dân Sinh nghiêm túc nói: “Việc đời khó liệu, trời đất khó lường, ta chỉ xin người bạn nhỏ ngươi... Nếu như tương lai có thể thống trị thế giới, sống chết trong nháy mắt... Đến lúc đó, thả cho Linh tộc ta một con đường sống!”

“Vạn lão... Có phải ngài quá coi trọng ta hay không...”

Vẻ mặt của Tả Tiểu Đa hoàn toàn dở khóc dở cười: “Mục tiêu cao lớn như vậy... Thứ nhất, ta không có bản lĩnh lớn như vậy, căn bản không làm được. Thứ hai... Cho dù tương lai ta thật sự trâu bò tới mức này, giữa chúng ta, có nền tảng hiện tại, không cần ngươi nói ta cũng sẽ giúp ngươi.”

Vạn Dân Sinh nghiêm túc nói: “Cái đó không giống.”

“Sao không giống?”

“Thật sự trong thiên hạ có rất nhiều chuyện khó có thể đoán trước, đặc biệt là tương lai như thế. Tương lai Linh tộc, cũng không chắc chắn có thể như ý của ngươi, tộc chúng Linh tộc, không hẳn vẫn như lưu truyền của ta, tộc đàn lớn như vậy, há có thể làm hết sức để không bước sai.”

“Mà ngươi tự nguyện giúp ta, không liên quan với nhân quả, ngược lại cũng sẽ không có năng lực ràng buộc. Nếu lúc đó Linh tộc đắc tội ngươi, ngươi mặc kệ không hỏi hoặc là không giúp, thậm chí là hủy diệt bằng thủ đoạn độc ác, ai có thể nói.”

“Mà cái lão phu muốn, cũng là một lời hứa hẹn, một sự an tâm.”

“Một nhân quả cố định. Một lời hứa hẹn đầy đủ! Để bảo đảm, tương lai Linh tộc có thể tiếp tục sinh tồn, tộc đàn không diệt vong.”

Vạn Dân Sinh vô cùng nghiêm túc, việc Tả Tiểu Đa có thể đạt được những thành tựu vĩ đại trong tương lai hắn đã sớm đoán được, Linh tộc bấy giờ cũng sẽ bởi vì một số chuyện mà xúc phạm đến Tả Tiểu Đa.

Tả Tiểu Đa nghe vậy chỉ có thể cười khổ:

“Vạn Lão, ngài quá xem trọng ta rồi, ngài có dám chắc chắn rằng ta có thể đạt được những thành tựu rực rỡ như vậy sao? Đến mức ngài phải phòng bị đến như vậy, đây là đang tránh xuất hiện rắc rối sao?”

“Ta không thể chắc chắn được, nhưng ta cũng không nắm chắc điểm đó.”

Vạn Dân Sinh nói.

“Vậy ngài còn?...”

“Tóm tại vẫn cần đầu tư trước, từ trước đến nay việc đưa than trong ngày tuyết vẫn sẽ khiến lòng người nhớ rõ hơn là việc dệt hoa thêu gấm.”

Vạn Dân Sinh cười khổ: “Những gì người vừa nói cũng chính là những gì ta đang nghĩ đến, ta là đang phòng tránh rắc rối sẽ xuất hiện.”

Tả Tiểu Đa bật cười: “Hình như suy tính này của ngài còn quá sớm rồi thì phải? Đây rõ ràng là đang đánh cược một ván, thói quen này không tốt cho lắm nha!”

Vạn Dân Sinh mỉm cười nói: “Cứ coi như là đánh cược một ván đi. Đương nhiên cá cược không phải là thói quen tốt, thế nhưng từ xưa đến nay có mấy ai có thể thoát khỏi được hai chữ này cơ chứ. Chỉ cần là sinh ra là con người thì cả cuộc đời đều sẽ phải đánh cược.”

Bình Luận (0)
Comment