Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1905 - Chương 1903: Ma Tộc

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1903: Ma tộc

“Được, ta hộ pháp cho ngươi, nhớ, sau này vật này không thể hiện thế, trước mặt ai cũng không được!” Vạn Dân Sinh nghiêm túc cảnh báo.

“Ò ò, ta nhớ rồi!”

“Cũng đừng cầm ra trước mặt ta!”

“Hả?”

“Hả gì mà hả! Thấy cái này thì thánh nhân cũng sẽ hóa thành cướp!”

“Đậu… đậu móa!”

Tả Tiểu Đa nghĩ lại mà hú hồn.

Một ngày sau.

Tả Tiểu Đa vội đến viện của Vạn Dân Sinh.

Chưa đi được mấy bước thì phát hiện cảnh vật phía sau thay đổi, lúc quay đầu lại không không thấy tiểu viện kia đâu…

“Cảm ơn!”

Tả Tiểu Đa hướng về phía sâu trong ký ức cúi người, sau đó quay người sải bước đi.

Trong vòng một ngày cuối cùng, Tả Tiểu Đa thuận lợi đột phá Quy Huyền.

Mà Vạn Dân Sinh ngoài gửi năm mươi ký Linh Trà đã uống trước đó ra thì còn gửi thêm Linh Tuyền cực phẩm, trực tiếp gửi thẳng vào bên trong Diệt Không Tháp của Tả Tiểu Đa, dù sao thì trong Diệt Không Tháp cũng thật sự không đủ phẩm tướng linh vật mang thuộc tính thủy.

Khi Vạn Dân Sinh hỏi Tả Tiểu Đa muốn có bao nhiêu hạt giống Như Ý đằng, Tả Tiểu Đa chỉ cười ha ha nói thứ tốt như thế này thì có nhiều hơn nữa cũng sẽ không chê.

Thế là Vạn Dân Sinh vung tay cho hắn đầy một bao tải.

Bản thân Tả Tiểu Đa cũng bị sự hào phóng của Vạn Dân Sinh làm sợ đến ngẩn người.

Nhiều như vậy sao?

Cái này ít nhất... ít nhất cũng phải mấy trăm nghìn đấy!?

Ta nói có nhiều hơn nữa cũng sẽ không chê, nhưng mà như này thì nhiều quá rồi... Ngươi nói ta để ở đâu được đây?

Nhưng mà bản thân đã nói cần rồi, Vạn Dân Sinh người ta cũng cho rồi, sau đó bản thân còn có thể nói thêm một câu: Quá nhiều rồi, ta không cần nhiều như vậy?

Có lẽ người khác có thể làm ra loại chuyện này, nhưng Tả Tiểu Đa tì hưu như vậy chắc chắn là không làm thế.

Vẫn rất dứt khoát thu vào trong Diệt Không Tháp.

“Dù sao ta cũng có một mảng của thế giới, sợ gì chứ? Chẳng phải chỉ là mấy trăm nghìn Như Ý đằng thôi sao?”

Tóm lại, Tả Tiểu Đa rất vui vẻ hai tay đầy ấp lấy mang đi, nhưng mà vừa ra khỏi sân nhỏ thì sân đã chẳng thấy đâu nữa rồi.

Tả Tiểu Đa cảm thấy có phải mình đã cầm nhiều quá rồi không? Vạn Dân Sinh không vui rồi? Nhưng mấy cái này đâu phải ta muốn đâu, là hắn chủ động cho mà...

Nghĩ mãi nghĩ mãi cũng không thể hiểu được!

Vẫn là đi một mạch đi về phía trước.

Thật không ngờ lúc này Vạn Dân Sinh đang đứng trước cửa phòng Tả Tiểu Đa, đang chán nản trong lòng

Ông cụ già này, cả đời vẫn chưa từng trải qua cái khổ của ly biệt, Tả Tiểu Đa đã sống ở đây lâu như vậy, ông cụ đã quen với sự có mặt của hắn rồi.

Nhất là bình thường Tả Tiểu Đa rất thông minh lanh lợi lại rất ngoan ngoãn, từ lâu đã khiến cho Vạn Dân Sinh yêu thích đến tận sâu trong lòng.

Nếu không có sợi dây cản trở giống như tình thân kia thì nói không chừng ngày đó Vạn Dân Sinh có thể đã ra tay thật rồi!

Vì vậy nên lúc Tả Tiểu Đa vừa mới bước chân rời đi, sóng mũi Vạn Dân Sinh cay cay, suýt nữa rớt nước mắt.

Để nhanh chóng dẹp bỏ cảm giác phiền muộn này, bản thân đã vội vàng khởi động đại trận ẩn giấu bản thân và sân nhỏ đi.

Lúc này khi đứng trước cửa phòng của Tả Tiểu Đa, buồn chán đến mức cả người run lên, vành mắt đỏ hoe, liên tục hít thở thật sâu.

“Bản thân ta cũng biết, ngươi thông thể sống ở đây lâu, ngươi vẫn còn con đường phía trước… Nhưng mà bản thân lại không thể khống chế được.”

Vạn Dân Sinh lẩm bẩm một mình : “Chỉ hy vọng sau khi ngươi đi... Bình bình an an, cả đời thuận lời.”

Sau đó lại thở dài không thôi.

“Dù cho tu vi tâm cảnh đã thăng đến cấp Bán Thánh thì cũng có ích gì? Vẫn chẳng thể khống chế được cảm xúc trong lòng.”

Lúc này, Vạn Lão giống như cụ già nhìn cháu mình làm việc, tuy trong lòng không vui nhưng vẫn giữ được lý trí, con cháu lớn rồi thì phải ra ngoài, chim ưng con luôn phải học cách bay lượng!

“Haizzz...”

Mắt Vạn Dân Sinh vẫn còn vẻ lưu luyến, vô cùng quyến luyến, nhìn thiết bị Tả Tiểu Đa để lại trong phòng.

Đạo Tâm đã im lặng triệu năm đột nhiên lại nhớ về thế giới bên ngoài, trở nên dữ dội trước nay chưa từng có.

“Có lẽ, ta thật sự phải ra ngoài xem thử.”

Vạn Dân Sinh lẩm bẩm một mình.

“Nhưng mà Linh Hoàng bệ hạ từng nói... Cả đời không ra, một tấc không rời... Chuyện này...”

Tả Tiểu Đa cũng không có quá nhiều cảm xúc đau khổ khi biệt ly, dù sao thì theo như hắn thấy, Vạn Lão không rời khỏi rừng rậm Thiên Linh mà tu vi vẫn cao như thế, đợi đến lúc nào đó bản thân có thiếu xót thì lại đến thăm hắn là được, mà bây giờ, hắn thật sự rất nhớ nhà nên chạy như tên ra ngoài.

Trong lòng muốn tìm một nơi có thể có tín hiệu để gửi tin tức ra bên ngoài.

Ta vẫn còn sống.

Các ngươi đừng lo lắng.

Nhất là gửi tin nhắn cho chị Tiểu Niệm, Niệm Niệm Mèo, ta không sao, đợi ta!

Quan trọng nhất là nằm ở chỗ thiếu gia đây đã đạt Quy Huyền rồi, sắp có thể đè ngã ngươi rồi…

Quy Huyền!

Hú hú!

Trên đường đi, đại thụ hay cỏ nhỏ trong rừng đều nhao nhao nhường đường cho hắn, thậm chí còn có mấy cây đại thụ hóa thành hình người khổng lồ đứng đó vẫy chào.

Cuối cùng thì vị ôn thần này cũng đi rồi...

Cả quãng đường tâm trạng của Tả Tiểu Đa vô cùng thoải mái, lại đặc biệt vội vã, bay một mạch ra khỏi khu vực rừng rậm Thiên Linh.

Sau khi đi qua mấy nghìn dặm về phía đông, Tả Tiểu Đa dần phát hiện, mấy bụi cây bên đây đã bắt đầu có chút khác biệt rồi.

Trước tiên là thưa thớt dần, sau đó lại phát hiện một rãnh sâu không thấy đáy, sau khi vượt qua rãnh sâu này lại thấy cây cối từ thưa thớt dần trở nên rậm rạp...

Mà cây cối ở bên khác của rãnh sâu rõ ràng xuất hiện một loại dấu vết đen lên có thể thấy bằng mắt thường, hơn nữa còn có khí tức khó hiểu tràn ra, khiến người ta cảm thấy khó chịu từ trong ra ngoài...

Tả Tiểu Đa chợt nhớ đến Yêu khí bản thân thấy được khi vừa đến đây...

Bình Luận (0)
Comment