Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1924 - Chương 1922: Đột Phá Vòng Vây Phản Công... (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1922: Đột phá vòng vây phản công... (2)

Lão tử liều mạng xông hồi lâu, tính cả ngàn kế, suy nghĩ vạn lần, cuối cùng lại là xông vào khu vực của đám đại lão đối phương sinh sống?!

Ta một lòng muốn phá vòng vây, lại đánh vào trong quân đội của đối phương?? Chuyện này, Tả Tiểu Đa ta cũng làm ra được?

Cmn số mệnh này!

Ma ma mi a, quá đáng sợ rồi!

Chạy trốn, khoảnh khắc đầu tiên nhất định phải chạy trốn!

Giây trước còn là Tả đại hiệp nhấc cao chân bước, chí khí mạnh mẽ, kiêu ngạo độc đoán, tự cho rằng thiên hạ vô địch, có một không hai, giây này đã kẹp chặt đuôi chuồn đến không thấy bóng dáng, thậm chí ngay cả chào hỏi cũng không dám.

Trên trời.

Vô Độc Đại Vu còn vừa mới nảy sinh kích động xông xuống cửu người, muốn thay đổi hành động, con mắt hoa lên, đã không tìm thấy Tả Tiểu Đa!

Rất ngạc nhiên vì thằng nhóc này lại có thể trong nháy mắt thoát khỏi cảm nhận mình, cảm khái không có khoa học, chỉ nghẹn họng nhìn trân trối, sau đó không biết là khen, là mắng, là tán dương, là chê nói một câu: “Cmn, thằng nhóc này thật sự thích ứng hoàn cảnh, không uổng lọt vào mắt xanh của lão đại Hồng Thủy!”

Bên dưới, khí đen tràn trề lập tức bao phủ.

Một mảng khu vực trung tâm vốn dĩ bị che khuất, hoàn toàn hiện ra.

Ước tính bên ngoài chính là một thành bảo khổng lồ, bên trong ma khí bốc lên, tuần hoàn.

Một bóng người vẻ mặt tức giận bay đến trên không, thần niệm to lớn, theo đó tỏa ra, bao phủ khu vực chu vi mười dặm.

Chẳng qua trong thoáng chốc, thần niệm khổng lồ đã sục sạo toàn bộ trong ngoài của thành bảo này một lượt, nhưng không có bất kì phát hiện gì, vẫn không ngừng lại, lại tiếp tục mở rộng ra bên ngoài.

Rất lâu, đại năng ma tộc không tìm thấy mới dừng hành động, mang hai tay dừng ở trên không cách mặt đất ba mươi mét, con mắt giống như chim ưng nhìn đám người Ma Thập Cửu đang xông đến, nhíu mày nói: “Nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Ma Thập Cửu từ phía sau nhanh chóng đi qua ho một tiếng, có chút không dám ngẩng đầu trả lời: “Lão đại, đây.... là một nội gián nhân loại tiến vào, lực chiến cường bạo, ra tay càng hung tàn, bọn ta không cản được... mong lão đại thứ tội.”

Ma tộc trên không này nhíu mày: “Nhân loại? Lực chiến cường bạo, ra tay hung tàn? Không cản được?”

Như có suy nghĩ nói: “Thành bảo Ma Thần gần đây có ít nhất mười Phi Thiên cao giai, gần mấy ngày đã gọi về toàn bộ, đều ở bên ngoài thành bảo Ma Thần chiếm cứ một phương chờ mở cuộc họp... còn có bảy mươi hai Phi Thiên bình thường... cũng đang chiêu mộ... nhiều người như vậy, lại không ngăn cản được một người xâm chiếm? Lẽ nào là đại năng giả cấp độ trên Thiên Vương của Vu tộc đến?”

“Không phải, đối phương là một nhân tộc Tinh Hồn.” Trên mặt Ma Thập Cửu đổ mồ hôi: “Khụ khụ, là một người trẻ tuổi, có vẻ là.... trọc đầu.”

“Người trẻ tuổi.... nhân loại.”

Ma tộc trên không trầm tư một chút nói: “Người đâu?”

“Hắn... hắn... hắn xông vào thành bảo.... nhưng sau khi nổ tung kết giới bên ngoài ma bảo, thì....”

Ma Thập Cửu lắp ba lắp bắp: “Thì không thấy đâu nữa...”

“Không thấy nữa...”

Ma tộc trên không này lần này thật sự nhíu chặt mày, hắn nhanh chóng tổng hợp lời nói của Ma Thập Cửu, đưa ra một kết luận: “Nhiều người như vậy không cản được, xông vào rồi, sau đó trong nháy mắt đánh nổ kết giới phòng ngự rồi biến mất, vậy chính là bắt đầu ẩn nấp rồi, cũng chính là nói, khả năng cao là người này đang ở trong thành bảo? Còn chưa rời khỏi?”

Ma Thập Cửu gật đầu như mỏ thóc: “Lão đại thần cơ diệu đoán.”

Ma tộc này nhíu mày hồi lâu, nhìn Ma Thập Cửu: “Ngươi.... khí tức bên trong ngươi không chút dao động, người khác đều bị thương, nguyên khí biến mất, ma hồn xao động, ngươi ở bên ngoài chỉ huy hàng đầu.... lại không có chút động tay sao?”

Lập tức Ma Thập Cửu trợn mắt líu lưỡi: “Ta....”

“Chuyện gì vậy?!” Hơi thở càng nặng.

“Là.... là người tấn công nói.... nói hắn.... đại biểu cho thiên đạo.... có thể nhìn một cái đã biết tên của ta... sau đó quả nhiên nói ra tên của ta... còn rất nhiều chuyện liên quan đến ta....”

Cả đầu Ma Thập Cửu đều ướt đẫm đầy mồ hôi: “.... hắn, hắn còn trọc đầu... khiến ta đột nhiên nghĩ đến Tây Phương tộc, sau đó.... cũng không biết là trùng hợp hay không, hắn tự xưng là đệ tử thứ hai của Tây Phương giáo, Đa Đa Như Lai, lại nói ta có duyên với giáo của hắn v.v, chính là.... chính là truyền thuyết đó nói, cái đó.... truyền thuyết rất thần kì.... ta cũng không phải không muốn ra tay... nhưng mà hắn.....”

“Hắn cái gì?”

“Hắn.... hắn đi qua bên cạnh ta.... ta, lúc đó ta còn nghĩ có duyên gì.... ta, ta..... ta cái đó ta....” Ma Thập Cửu gấp đến đổ mồ hôi toàn thân, nhưng càng gấp càng nói không ra lời.

Lão đại ma tộc này nhìn Ma Thập Cửu một lát, cuối cùng thở dài.

“Thập Cửu, thực tế trí thông minh này của ngươi không thích hợp làm chỉ huy, mặc dù tu vi của ngươi vượt xa người cùng lứa, nhưng.... sau này ngươi vẫn nên làm mãnh tướng đi.”

Ma Thập Cửu sững sờ: “Lão đại, ngươi.... ngươi đây là ngươi muốn giáng chức quan của ta sao?”

Đột nhiên sốt ruột: “Lão đại, ta cực khổ làm lụng nhiều năm như vậy, năm nay mới được thăng lên chỉ huy, những người cùng đợt với ta, bây giờ rất nhiều người đã là đại tướng, ta mới chỉ là chỉ huy.... ta.... ta không đồng ý bị giáng chức!”

Nói xong hậm hực xoay đầu, bực bội.

“Hừ!”

Mặt lão đại vô biểu tình, hừ một tiếng nói: “Năm nay nếu không phải bên Vạn lão cần một người ngốc đi qua để nghe mắng, làm gì đến lượt ngươi làm chỉ huy? Bây giờ mắng cũng xong rồi, đương nhiên phải giáng chức, từ giờ trở đi, người chính là mãnh tướng.”

“Lão đại, đừng mà....”

Ma Thập Cửu nước mắt nước mũi từng hàng, cực kì thê thảm: “Ta mới làm tiệc thăng chức, tổng cộng cũng chưa đến mấy ngày đó lão đại.... vị rượu còn đang ở trong cổ họng chưa tan, thì bị giáng chức, ta.... ta mất mặt lắm lão đại.”

Dưới uy hiếp mất chức, Ma Thập Cửu hoàn toàn quên mất sự khủng bố của lão đại ngày bình thường.

Trong miệng có chút lắp ba lắp bắp, cũng trở nên thông thuận hơn.

“Chuyện này không có thương lượng!”

Lão đại thiết diện vô tư: “Ngươi trấn giữ bản tộc, nhưng bị người ta lao vào trong thành, mình còn chưa ra tay.... đã là tội ác tày trời, vốn dĩ là tội phải chặt đầu, ta chỉ giáng ngươi làm mãnh tướng, đã là đối xử đặc biệt rồi.”

Nhìn thấy Ma Thập Cửu còn muốn nói, thấp giọng hét: “Im miệng!”

Ma Thập Cửu sắp khóc rồi.

Ngậm miệng, cúi đầu, thân thể có chút run rẩy....

“Tìm kiếm toàn thành!”

Bình Luận (0)
Comment