Lão tổ có chút cảm khái, nói: “Cỏ trên mộ của ngươi, có lẽ đã chết già gần mấy trăm lần rồi....”
“Khụ....”
Vào lúc này.
Nơi xa có hai bóng người mang theo tiếng gió gào thét sắc bén, đến nhanh như điện xẹt.
“Bên này có phát hiện gì không?”
Xa xa có người kêu lớn.
Mà người hét lớn này, không phải lão tổ Lệ Trường Thiên, mà là Băng Minh Đại Vu, âm thanh đầy gấp gáp.
Mà sau lưng Băng Minh, mới là vẻ mặt đầy hy vọng của Lệ Trường Thiên.
Bọn họ ở rừng rậm Thiên Linh đương nhiên không tìm thấy Tả Tiểu Đa, mà lúc này Vạn Dân Sinh đang trong thương cảm chia tay, còn có chút chưa phục hồi.
Đương nhiên sẽ không gặp bọn họ - nếu bị bọn họ nhìn thấy mình, một Bán Thánh đang nuốt nước mắt, chưa chắc nghi ngờ cái gì.
Lại nói mất mặt bao nhiêu...
Mặc dù Vạn Dân Sinh từ chối gặp mặt, nhưng cũng dặn người khổng lồ trong rừng, thông báo cho hai người hướng đi của Tả Tiểu Đa.
Lệ Trường Thiên cực kì vui mừng, lập tức nhanh chóng đi qua.
Dọc đường nhìn thấy thi sơn huyết hải mà Tả Tiểu Đa đánh ra, không nhịn được càng hưng phấn!
“Nhìn đi, đều là cháu ngoại ta làm đó!” Lệ Trường Thiên nói.
“Trâu bò! Làm tốt lắm!”
Băng Minh Đại Vu giơ ngón cái, với hiểu biết của hắn về Thiên Hồn Mộng Yểm chùy, làm sao không nhận ra lối đánh của chùy pháp này, lúc này có thể tâng bốc đương nhiên càng tâng bốc thêm.
“Đây là cháu ngoại ta, đương nhiên trâu bò rồi!” Lệ Trường Thiên vui vẻ, cười đến tận mang tai, nhát là nghe thấy Băng Minh Đại Vu lại phụ họa lời nói của mình, đương nhiên Ma Tổ lão vui sướng trong lòng.
“Hả? Đù!”
Băng Minh Đại Vu đang muốn nói, đột nhiên phát hiện, hình như lão tử là thế hệ trẻ?
Lập tức không muốn nói chuyện, mũi không phải mũi, mắt không phải mắt nói: “Cháu ngoại ngươi cũng không phải ngươi sinh,.... ngươi đắc ý cái rắm! Con gái yêu bị đâm mông lâu như vậy, ngươi còn thật sự không biết xấu hổ mà khoe khoang?”
Vết sẹo đau nhất của Lệ Trường Thiên bị vạch trần thảm thương, hơn nữa lúc đang mất cảnh giác thì đi bóc mở, lập tức nổi giận đùng đùng: “Sao ngươi lại nói như vậy chứ? Vạch vết sẹo của lão tử sao?”
“Ta chính là muốn nói với ngươi, không có Tả Trường Trường người ta đâm con gái ngươi, có thể có cháu ngoại ngươi sao? Thật ra ngươi nên cảm ơn Tả Trường Trường ngươi ta, cảm ơn hắn ‘đâm’ con gái ngươi.... hơn nữa ‘đâm’ vô cùng có kỹ thuật, ngay cả cháu ngoại ngươi cũng ‘đâm’ ra. Xem thử cái vẻ đắc ý của ngươi kìa, nếu mà trong đũng quần không có hai cái đồ chơi lủng lẳng kia chắc ngươi lên trời luôn rồi....”
Băng Minh Đại Vu không hổ là Đại Vu vu tộc đầu tiên làm tức chết người không đền mạng từ xưa đến nay, bản lĩnh moi khuyết điểm của người khác, quả thật là dày công tôi luyện, đạt đến đỉnh cao, chỉ là hai câu nhẹ tênh, Lệ Trường Thiên đã muốn liều mạng với hắn!
Cmn, nói cái rắm gì!
Cmn tên khốn nạn đó hại con gái ta, ‘đâm’ con gái ta, cmn ta còn phải cảm ơn hắn?
Trên thế giới nào có đạo lý như vậy!
“Nếu không phải bây giờ tâm trạng lão tử tốt, Băng Minh, ngươi đã chết rồi!” Lệ Trường Thiên tức giận nói.
Lời này thật sự không phải khoác lác!
Trong mười hai Đại Vu, Băng Minh xếp hạng cuối cùng.
So thực lực chân chính, thật sự không phải đối thủ của Lệ Trường Thiên.
“Haha, bây giờ tâm trạng ngươi tốt? Thì ra ta nhắc tới con rể của ngươi, tâm trạng ngươi lại tốt như vậy?”
“Vậy sau này trước mặt ngươi, ta nhắc thêm mấy lần, để ngươi sướng phê luôn!”
Băng Minh Đại Vu tuyệt đối thuộc kiểu người nắm bím tóc nhỏ của người khác thì cả đời không buông, hơn nữa chuyên môn nhắc, không ngừng nhắc, ngươi càng khó chịu ta càng nhắc.
Lúc này nhìn thấy Lệ Trường Thiên không thoải mái, đương nhiên đề cập càng nhiều, đặc biệt phải đề cập.
“Không thể không nói, con rể ngươi thật sự là giỏi qua ha, bản lĩnh trâu già gặm cỏ non, thật sự khiến bọn ta nhắc đến cũng phải giơ ngón cái, đã vừa ra tay, còn động miệng, lột da mặt xuống, ngay cả cháu gái cũng ăn... khen ngợi không ngừng, thua người quá xa.....”
Băng Minh Đại Vu tiếp tục không ngừng loanh quanh ở bờ vực cái chết.
Con người hắn sợ nhất là Ngự Tọa Tuần Thiên, nhưng lúc này người đó không ở đây, mấy lời khó nghe đương nhiên thao thao bất tuyệt, hơn nữa còn có thể chọc điên Lệ Trường Thiên, Băng Minh càng nói hăng say hơn.
“Cmn ngươi muốn chết!”
Lệ Trường Thiên tức lồng lộn như sấm.
Lúc Lệ Trường Thiên hoàn toàn không nhịn được muốn ra tay, cuối cùng phát hiện Vô Độc Đại Vu rơi xuống.
Trái lại Lệ Trường Thiên yên tâm trở lại.
Vì hắn biết, với thân phận của Vô Độc Đại Vu, tuyệt đối không thể đích thân ra tay đối phó Tả Tiểu Đa.
Phần tin tưởng này, vẫn có!
Nếu Vô Độc Đại Vu đã ở đây, hơn nữa hai bên không tiếp tục xung đột, vậy thì nhất định Tả Tiểu Đa đã an toàn!
Ít nhất, trước mắt là như vậy!
Không thể tranh cãi với Băng Minh, lòng Lệ Trường Thiên như lửa đốt nhanh chóng đi qua: “Người đâu, người đâu rồi?”
Vô Độc Đại Vu trợn mắt, nói: “Tiến vào đây rồ, không thấy tăm hơi nữa, dưới mí mắt ta, thằng nhóc này thật sự có chút đạo hạnh đấy!”
Lệ Trường Thiên nhíu mày, ánh mắt bất thiện nhìn đối diện, lại nhìn những ma tộc đang quay quanh, nhàn nhạt nói: “Ma tộc? Thì ra trên đại lục, còn có con cháu ma tộc, quả nhiên là trùng bách tử, chết mà không cứng.”
Băng Minh Đại Vu không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên cười phá lên: “Đúng rồi, những người này đều là đồ tử đồ tôn của ngươi đấy.”
Lệ Trường Thiên đen mặt.
Biệt hiệu của Lệ Trường Thiên gọi là Ma Tổ, mà ở đây toàn bộ đều là người ma tộc, không phải đồ tử đồ tôn của Lệ Trường Thiên thì là gì?
Ít nhất trên tên gọi, chính là như vậy!
Lập tức Lệ Trường Thiên cũng nghĩ tới điều này, khóe miệng co rút theo bản năng, trong lòng quái dị khó nói.
Bà nội nó, lúc trước lấy biệt hiệu, không ngờ đời này còn có thể gặp được một đám con cháu.... lão tử có thể sinh nhiều tới vậy sao?
“Ta giới thiệu cho các ngươi một chút.”
Băng Minh Đại Vu tìm được náo nhiệt, không nhịn được muốn moi chuyện, nhướng mày nói: “Chư vị trưởng lão ma tộc, hãy nghe rõ. Người bên cạnh ta, chính là một trong số ít đại năng giả của đại lục Tinh Hồn, tên là Lệ Trường Thiên, biệt danh của hắn có nguồn gốc rất lớn với các ngươi, chú ý nghe rõ nhé, Ma Tổ. Ừm, các ngươi không nghe lầm đâu, biệu danh của hắn chính là Ma Tổ, tổ trong tổ tông!”