Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2042 - Chương 2040: Bàn Tay Sau Màn Lộ Ra (3)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2040: Bàn tay sau màn lộ ra (3)

Điều này khiến Tả Tiểu Đa càng đánh giá thấp đám người này vài phần.

“Các ngươi xuất thân từ... gia tộc nào?”

Kịch nặng đô đến rồi đây.

Tả Tiểu Đa hỏi câu này, rõ ràng hắn cảm giác được bốn người trước mặt hơi do dự.

“... Gia tộc Vương thị.”

“Chắc chắn?”

“Chắc chắn.”

“Ta khuyên các ngươi hãy suy nghĩ kỹ một chút rồi hãy trả lời, ta hy vọng sẽ nhận được một đáp án thống nhất. Nếu như đáp án của các ngươi không giống nhau thì chứng tỏ trong số các ngươi có kẻ nói dối, hậu quả các ngươi hẳn là rất rõ rồi...”

“Chắc chắn!”

“Ừm, Vương gia... Vậy các ngươi thuộc chi chính hay là con nuôi? Hoặc là người ở? Hay là chi thứ?”

“Con nuôi.”

“Ồ, con nuôi.”

Cái gọi là con nuôi, đó là những đứa trẻ mồ côi có đủ tư chất võ đạo được các gia tộc lớn nắm trong tay số lượng lớn tài nguyên nhận nuôi, bắt đầu bồi dưỡng từ nhỏ. Và tử sĩ mà những gia tộc này bồi dưỡng đều được sàng lọc từ đám người này!

Mà thường những người như vậy đều vô cùng trung thành và tận tâm, tuyệt đối không hai lòng. Dù sao không có quan hệ huyết thống mà còn nuôi nấng mình trưởng thành, cho mình bản lĩnh và tiền đồ cả đời... sao có thể không biết ơn được?

Nhưng gia tộc đó quả thực là lợi dụng lòng biết ơn này, tâm lý này để tẩy não triệt để những người này thành những người trung thành với gia tộc.

Còn đối với những người ở trong gia tộc thì lại thấp hơn một bậc: Những người ở này chủ yếu là những đứa trẻ do những tử sĩ cưới vợ sinh ra, từ nhỏ đã sinh ra trong gia tộc.

Bình thường, quản gia, quản sự, ngoại vụ, chấp sự, phòng thu chi, chưởng quầy, đội cảnh vệ,... đều được lựa chọn từ đám người đó ra.

Còn chi thứ thì chính là quan hệ theo đúng nghĩa đen, cũng không cần nói nhiều nữa.

Ở đại lục Tinh Hồn có một hiện tượng kỳ lạ chính là... ngay cả trước diệt thế, đại lục đã sớm phá bỏ chế độ nô lệ và phong kiến rồi.

Nhưng những gia tộc này lại lợi dụng điểm này một cách tinh vi, tạo ra một đám tử trung như vậy.

Hơn nữa cách thức nhận con nuôi này, theo thời gian kéo dài liên tục, càng ngày càng có nhiều gia tộc lớn phát hiện ra rằng, ở một khía cạnh nào đó, cuộc sống của một người cần có tín ngưỡng, cũng cần phải có mục tiêu thành tâm cống hiến sức lực.

Ở một vài khía cạnh nào đó, nếu như người này không có đối tượng trung thành, không có mục tiêu và niềm tin phấn đấu cả đời, thì những người như thế, thành tựu đạt được sẽ không quá cao.

Con người một khi đã thiếu đi sự nhiệt tình, thiếu sự nhiệt huyết, thiếu sự chuyên tâm, khó tránh khỏi sẽ thay đổi thất thường, trong lòng sẽ không tồn tại khái niệm trung thành, không có đối tượng để cống hiến sức lực. Như vậy đương nhiên sẽ không có sự nhiệt tình, đông một búa tây một chày, cuộc đời của hắn sẽ trôi qua một cách mông lung như vậy...

Cho nên, những gia tộc đó làm theo phương pháp trái ngược, từ nhỏ đã truyền thụ một loại tư tưởng “cuộc đời này phải có mục tiêu phấn đấu, người có mục tiêu phấn đấu chính là tâm phúc của cấp cao.”

Cổ đại nói, dù có học văn hay võ thì mục đích cuối cùng vẫn là cống hiến cho hoàng đế, cống hiến cho triều đình.

Mà trước khi cống hiến cho nhà đế vương, còn có một con đường phải đi là trở thành môn khách của ai, là môn sinh của ai...

Vả lại loại quan hệ này còn nghiêm túc và vững chắc hơn là quan hệ trung quân.

Tuyệt đại đa số mọi người cả đời đều sẽ không phản bội, cũng sẽ không sinh ra suy nghĩ phản bội.

Vì sao tướng quân xuất chiến đều phải có thân binh?

Làm sao lại gọi là thân binh?

Chính là những người bất cứ lúc nào cũng sẽ dùng mạng của mình để đổi lấy cơ hội sinh tồn cho tướng quân, đó chính là thân binh.

Bọn họ không có sinh mệnh của chính mình, cả đời chỉ sống vì người này mà thôi.

Ừm... câu chuyện đột nhiên đi hơi xa.

Nói ngắn gọn lại chính là... những gia tộc này một lần nữa đắp nặn lại một xã hội phong kiến thu nhỏ như ban đầu, ngay trong chính gia tộc của mình. Và hiệu quả của việc này lại tốt đến mức thần kỳ, tốt ngoài mong đợi của mọi người.

Trong cuộc đời của con người, trong sinh mệnh có khá nhiều bộ phận cấu thành, đó là sự kiêu ngạo, chí khí, nhưng cũng có một bộ phận nhất định, đó là nô tính.

Sự khác biệt chỉ là xem liệu mọi người có khai thác được, có lợi dụng và kiểm soát được trong tay hay không, không có gì hơn cả.

Mà trên thực tế, Tả Tiểu Đa có thể cạy miệng đám người này, cũng là một loại hình thức biểu hiện khác của nô tính mà thôi. Cho đến sau câu trả lời quan trọng đầu tiên, cái gọi là lòng trung thành, sự liêm sỉ, tất cả đều mặc cho nước cuốn đi, sẽ chẳng giữ lại được gì nữa!

“Vương gia, nguyên nhân gây ra chuyện này tại sao lại thế này? Tại sao lại muốn đối phó với ta?”

“Chuyện này, nguyên nhân cụ thể chúng ta quả thật không biết. Chúng ta đâu thể là người tham dự quyết sách, chúng ta chỉ chấp hành theo mệnh lệnh của gia chủ mà thôi.”

“Nội dung cụ thể của mệnh lệnh là thế nào?”

“Trước khi diễn ra Quần long đoạt mạch, nhất định phải dụ được Tả Tiểu Đa tới Thượng Kinh, hơn nữa đảm bảo trong khoảng thời gian diễn ra Quần long đoạt mạch này, Tả Tiểu Đa sẽ không rời khỏi Thượng Kinh, đồng thời cũng không thể tham dự Quần long đoạt mạch.”

“Mệnh lệnh này thật là có ý vị sâu xa đấy...”

Tả Tiểu Đa vuốt cằm, trầm tư suy nghĩ.

Mệnh lệnh này khiến cho hắn có cảm giác không thể đoán được.

“Còn gì nữa?”

“Vì mục tiêu này, có thể tuỳ cơ ứng biến.”

“Tuỳ cơ ứng biến?”

“Tần Phương Dương cũng chỉ là một mồi nhử. Từ khi hắn tiến vào Tổ Long ở Thượng Kinh thì đã nằm trong sự theo dõi của gia tộc bọn ta. Hắn là công cụ tốt nhất mà chúng ta có thể lợi dụng. Chỉ cần chúng ta giết chết hắn thì có thể dụ được ngươi tới khu vực Thượng Kinh này. Chỉ cần theo dõi ngươi sát sao, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay, bắt người, kìm hãm ngươi, là có thể khiến nhiệm vụ này không có sơ hở. Đây là thứ nhất.”

“Thứ hai thì sao?”

“Phần mộ của Hà Viên Nguyệt thành Phượng Hoàng cũng chính là một trong những mục tiêu kế hoạch của chúng ta. Nếu như phía Tần Phương Dương thất thủ, chúng ta sẽ tiến hành phá hủy ngôi mộ của Hà Viên Nguyệt, phơi xương nơi hoang dã. Người sống còn có thể chạy, nhưng người chết sẽ không thể di chuyển được. Chỉ cần chúng ta để lại manh mối, ngươi tự nhiên sẽ tìm đến Thượng Kinh, chui đầu vào rọ, chúng ta chỉ cần chậm rãi chờ đợi thời cơ là được.”

“...”

Bình Luận (0)
Comment