Vương Hán có thể cảm giác được sự lạnh nhạt và xa cách trong giọng nói của đối phương, điều hắn không hiểu nhất cũng chính là chuyện này.
Rốt cuộc, Vương gia đã chọc tới Lữ gia khi nào?
Lúc này, Vương gia đang gặp rối ren, tình thế lung lay, kẻ địch lớn không rõ ràng như Lữ gia, không chỉ không khôn ngoan, lại càng tìm đường chết.
Nếu như có thể giải quyết, cho dù phải trả cho đối phương một cái giá lớn, Vương gia cũng sẵn lòng. Nhưng vấn đề mấu chốt hiện tại chính là, Vương gia căn bản cũng không biết rõ mình đã chọc đến Lữ gia như thế nào!
Vừa nghĩ tới đây, Vương Hán dứt khoát nói: “Lữ huynh, cuộc điện thoại này, thực sự là trong lòng ta có chuyện không giải thích được, không thể không gọi điện để hỏi một câu, xin một lời giải thích rõ ràng.”
“Ngươi hỏi.”
“Không biết Vương gia chúng ta đã đắc tội với Lữ huynh chỗ nào? Hay là đắc tội Lữ gia chỗ nào? Xin Lữ huynh cứ nói, nếu huynh đệ quả thật làm sai, tự nhiên sẽ chịu đòn nhận tội, kết thúc nguyên nhân.”
“Nếu như có hiểu lầm gì, với quan hệ của ta và Lữ huynh, lão phu tin rằng không có hiểu lầm nào là không giải quyết được.”
Vương Hán trực tiếp nói rõ vấn đề, thẳng thắn tường tận.
Thậm chí là hạ rất thấp tư thái.
Gia chủ Lữ gia bên kia nghe vậy thì trầm mặc một chút, thản nhiên nói: “Lời của Vương huynh, sao ta lại nghe không hiểu nhỉ.”
Vương Hán tức giận không vui: “Lữ huynh, trước mặt người quang minh chính đại cần gì phải nói bóng gió, làm mất thân phận như thế?”
“Ha ha ha...”
Tiếng cười của gia chủ Lữ gia truyền tới.
Điện thoại di động mở loa ngoài, người Vương gia ở đó đều nghe thấy rõ ràng, trong tiếng cười của Lữ gia chủ ẩn chứa sự thê lương và chua xót khó nói nên lời, còn có cả sự tức giận.
“Vương Hán, ngươi thực sự rất muốn hiểu tại sao ta đối nghịch với ngươi sao?”
Lần này Lữ gia chủ không giấu giếm nữa, thô bạo nói, lại gọi thẳng tên, không hề có bất cứ sự che giấu nào.
Đó là một luồng khí thế không gì cản nổi, ngay cả qua điện thoại thì nó cũng truyền tới vô cùng rõ ràng.
Trong lòng Vương Hán đột nhiên chấn động, nói: “Mời nói.”
Hắn không kìm lòng được, nín thở, trong đáy lòng không hiểu sao có một dự cảm không tốt dâng lên.
“Ta đây sẽ nói cho ngươi biết, nói cho ngươi biết rõ ràng!”
Lữ Nghênh Phong cắn răng, nói từng chữ: “Thành Phượng Hoàng, mộ của Hà Viên Nguyệt bị đào, là do người Vương gia các ngươi làm sao?”
Vương Hán giật mình trong lòng: “Chuyện đó... có liên quan gì tới ngươi?”
“Ha ha ha ha ha... Có liên quan gì tới ta? Ha ha ha ha, Vương Hán, hay cho một câu không liên quan gì! Vương Hán, tên chó má nhà ngươi!”
Lữ Nghênh Phong đột nhiên tức giận mắng một tiếng, không hề quan tâm đến cách cư xử của mình, khàn giọng nói: “Vương Hán, ta đây sẽ nói rõ ràng nguyên nhân cho ngươi biết. Hà Viên Nguyệt, nàng còn có một cái tên khác, là Lữ Thiên Thiên, chính là con gái ruột của Lữ Nghênh Phong ta! Cốt nhục của ta!”
“Con gái nhỏ nhất của Lữ Nghênh Phong ta!”
“Đứa con gái mà ta mang nợ nhất cuộc đời này!”
“Con gái duy nhất!”
“Ngay cả khi nàng còn sống, mỗi lần nhớ tới đứa con gái này, trong lòng ta đều đau như bị đao cắt!”
“Năm đó nàng gặp phải ám toán của kẻ xấu, căn cơ bị hủy hết, con đường võ đạo chết yểu, kẻ làm cha như ta không thể tìm được linh dược để chữa trị cho nàng, đã cảm thấy khó chịu muốn chết rồi.”
“Mà khi nàng chết rồi, các ngươi lại còn đào mộ nàng, khiến cho nàng chết rồi cũng không thể bình an...”
Tiếng nghiến răng của Lữ Nghênh Phong truyền đến: “Vương Hán, hôm nay ta nói cho ngươi biết, thẳng thắn nói cho ngươi biết, Lữ Nghênh Phong ta và Vương gia các ngươi, không - chết - không - thôi!”
“Ngươi đào mộ con gái ta, ta đây sẽ đào phần mộ tổ tiên của Vương gia ngươi!”
Trong lòng Vương Hán chấn động.
Thì ra là như vậy!
Thì ra đây mới là chân tướng!
Lữ Nghênh Phong ra tay, tính ra vẫn còn sớm hơn khi Du gia chính thức ra mặt tiếp đãi Tả Tiểu Đa, mà cũng không liên quan nhiều đến Tả Tiểu Đa.
Mà là ra mặt để bảo vệ con gái mình!
Mặc dù khi đó, Lữ Nghênh Phong biết rõ Lữ gia không phải là đối thủ của Vương gia, nhưng hắn vẫn lựa chọn tự mình ra mặt!
Quyết tâm đến mức nào chứ!
Chả trách lại như thế!
Đây không phải là đại địch nữa, mà là đại thù!
Đại địch còn có cơ hội hóa thù thành bạn, nhưng loại thù lớn không đội trời chung này, hóa giải cái gì?
Vương Hán khiếp sợ, hỏi: “Hà Viên Nguyệt... Lữ Thiên Thiên... Làm sao... tại sao có thể như vậy...”
Trong đầu hắn nháy mắt trở nên hỗn loạn.
Vốn dĩ nếu không có chuyện buổi tối của Du Tiểu Hiệp, chuyện này cũng không thể gây ra chấn động quá lớn đối với hắn.
Thế nhưng một Du gia đã không phải là thế lực mà một gia tộc đang đứng trước bờ vực suy tàn như Vương gia có thể sánh bằng. Nếu như lại có thêm một gia tộc quyết tâm thề phải báo thù như Lữ gia, vậy thì Vương gia quả thật không còn chút phần thắng nào nữa rồi.
“Hà Viên Nguyệt chính là con gái của ta, Lữ Thiên Thiên!”
Lữ Nghênh Phong nghiến răng: “Thiên Thiên của ta... cũng đã yên nghỉ dưới đất, nhưng sau khi nàng chết cũng vẫn không được bình an... Khi nàng còn sống, nàng đau khổ cầu xin ta đừng làm bại lộ sự tồn tại của nàng. Ta không thể cho nàng nhiều hơn, đành phải làm theo. Nhưng không ngờ sau khi nàng chết, ngay cả mộ của nàng mà lão tử cũng không giữ được!”
“Vương Hán! Cả nhà các ngươi là một lũ súc sinh!”
“Còn cả Tần Phương Dương! Đó là con rể ta!”
Lữ Nghênh Phong thê lương cười to: “Vì thỏa mãn nguyện vọng của con gái mà lão phu đã dùng sự ảnh hưởng của quan hệ, âm thầm giúp Tần Phương Dương tiến vào Cao Võ Tổ Long, nhưng có thế nào ta cũng không ngờ được, việc này lại hại hắn mất mạng!”
“Trước khi chết, con gái ta đã viết thư cho ta, nhờ ta chăm sóc người yêu của nàng. Kết quả, lão phu ngược lại đã đích thân đẩy con rể mình vào quỷ môn quan! Vương Hán... Lữ gia ta... có thù oán gì với nhà ngươi?”
“Vương Hán, ngươi đây là đâm vào chỗ đau nhất trong lòng lão phu!”
“Hôm nay, ngươi lại còn mặt dày gọi điện thoại đến hỏi một câu tại sao? Ngươi giả bộ vô tội cho ai xem hả?”
“Ngươi cho rằng, ngươi đào mộ một người thì có thể một tay che trời, sẽ không có người biết sao? Sẽ không có ai làm chỗ dựa cho nàng sao? Như thế là có thể gió êm sóng lặng không tiếng động sao? Ta nói cho ngươi biết, nàng có! Nàng còn có cha nàng! Nàng còn có cha nàng!”