Hai người nagy chẳng qua chỉ là Quy Huyền, cộng thêm với việc cả người đều bị thương, sức chiến đấu không tránh khỏi bị tổn hại, cho dù trong lòng có muốn liều mạng, nhưng làm thế nào có thể chống lại được cực đông chi khí của Tả Tiểu Niệm.
Tả Tiểu Niệm chẳng có tận lực chào hỏi, chỉ là dùng cực đông chi khí trên cơ sở nguyên bản…., nhất thời khiến cho hai người này cũng theo bước chân của hai người trước mà hóa thành bụi băng bao phủ khắp bầu trời.
Luồng không khí lạnh tiếp tục dâng lên, cực đông chi kiếm không ngừng đuổi theo...
Mà Tả Tiểu Đa bên kia, sát thế càng thêm mạnh mẽ, một người một kiếm, trong nháy mắt liền đem Tinh Không Bất Diệt Thạch Lục Tinh Mang đả thương mười mấy người kia rồi ngay lập tức cắt đầu của họ.
Kinh nghiệm của Tả Tiểu Đa trong việc nắm bắt tình hình trận chiến hơn hẳn Tả Tiểu Niệm, Tả Tiểu Niệm lo sợ vô tình làm tổn thương người của mình nên đã nghĩ ra chiến thuật, nhìn trông có vẻ như nhằm vào Vương Bổn Nhân, nhưng thực chất là muốn lợi dụng Vương Bổn Nhân để tiêu diệt tất cả người tiếp viện.
Nhưng Tả Tiểu Đa lại tính toán cẩn thận mới hành động, sớm đã biết được những người nào không phải là chiến lực bên mình, quả nhiên là bắn tên phải trúng đích, một đòn ắt chết.
Hắn hạ thủ thực sự rất nhanh, cơ thể vụt lướt qua như một bóng ma.
Chém đầu, lột nhẫn, cướp lấy hung khí, một loạt hành động được thực hiện liền một mạch, không chút lôi thôi dài dòng….
Nhưng kể từ sau khi Du gia cùng Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm nhập cuộc mạnh mẽ, thế trận đã thay đổi đáng kể, từ cuộc hỗn chiến ban đầu đã trở thành lợi thế áp đảo phía mình.
Vương gia, Thẩm gia, Hoàng Phủ vương tộc, Chung gia, Doãn gia, và Chu gia binh bại như núi đổ và rơi vào nguy khốn.
Trái lại Du gia, Ngô gia, Lữ gia, Lưu gia ở một bên, tuy số người trong bốn tộc này ít nhưng khí thế lại tăng vọt, họ hét lên những trận chiến ác liệt, áp chế kẻ thù kịch liệt.
Khi Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm nhập cuộc, sức chiến đấu mạnh mẽ của đối thủ nhanh chóng bị giảm sút, ban đầu vốn ít người, đột nhiên biến thành người đông thế mạnh, hơn nữa càng ngày càng đông và áp đảo, lấy nhiều đánh ít, có xu hướng cậy mạnh hiếp yếu.
Chẳng hạn như hai người đó vừa lao ra ứng cứu Vương Bổn Nhân đã ngay lập tức bị đông lại thành băng điêu, bọn họ cũng không phải là đã hạ được đối thủ của mình mà quay lại trợ giúp, bọn họ chỉ là cố gắng bức lui đối thủ ban đầu của mình, hơn nữa bọn họ cũng phải trả một cái giá đắt cho điều đó.
Nhưng đối thủ của họ không những không bị đánh bại không chết, mà sức chiến đấu của họ cũng cơ bản giữ nguyên, đương nhiên quay sang trợ giúp người của phe mình, cũng chính là đem hai đấu hai ban đầu thành bốn đấu hai, hoặc là hai đấu một, đương nhiên là chiếm lợi thế lớn, chiếm ưu thế lớn, chiếm thế thắng, ngay lập tức khóa chặt!
Tình hình này sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn, bây giờ còn chưa thể hiện thắng lợi nghiêng về bên nào, nhưng tất cả sẽ đến quá sớm mà thôi.
Đương nhiên, còn có đó chính là...
Tại thời điểm Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Đa ra tay, yếu tố thực sự của cái chết và chấn thương đã xảy ra trên sân.
Đại gia tộc giao chiến, vì tình cảm mà ra tay giúp đỡ, mặc dù không tiện nói ra, phải ra tay giúp đỡ, tuy đối với loại giúp đỡ một phía này, vẫn là là lấy không thể hạ thủ chính là không thể nào hạ thủ làm chính...
Dù sao thì nhân vật chính của trận chiến này chính là Lữ gia, Vương gia, thương vong chính vẫn là phải xuất phát từ hai gia tộc này...
Khi kết quả thắng thua của hai gia tộc này vẫn chưa thực sự phân định rõ ràng, những gia tộc tham gia khác cũng không dám để gia tộc của mình can dự vào, chỉ cần hiện tại tỏ rõ thái độ lập trường là đủ rồi, từ những tên được phái ra chiến đấu, có thể nhìn ra được trình độ của hai bên về cơ bản chẳng kém nhau là bao.
Dù sao thì cũng chỉ có Vương gia và Lục gia là cố gắng chiến đấu chống lại cái chết, nếu như thật không làm được, những gia tộc khác cũng đành thoái lui lùi bước, tự bảo vệ mình.
Đây cũng chính là bốn vệ binh của Du gia, dù cho có ra tay, dù cho sức mạnh có vượt trội thì vẫn chỉ gây thương tích chứ không giết chết, có thể thấy tầng luật lệ ngầm bất thành văn này.
Nhưng Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm không quan tâm đến điều này, bọn họ chỉ mong làm lớn chuyện, càng có nhiều người của lực lượng bên kia chết thì càng tốt. Làm sao có thể hạ thủ lưu tình được chứ?
Chính vì thế nên Tả Tiểu Đa vừa lên là đã đánh cho tơi bời khói lửa, hai ba trăm người vốn đã đánh một lúc rồi nhưng cũng chưa chết ai, ấy vậy mà hai người vừa tham chiến chưa đầy năm giây, đã chém chết hai ba chục người đơn giản như chém củ cải vậy.
Hoặc là đống băng thành cặn bã, hoặc là đầu lăn, tình trạng thê thảm bất thường, vô cùng tanh tửi mùi máu.
Trong lúc hỗn loạn, ngay cả Chung Thành Hoan do Chung gia chỉ huy đã bị Tả Tiểu Niệm đóng băng, Tả Tiểu Đa thấy thuận lợi, ngay khi tên này đang loạng choạng, dùng kiếm đâm thẳng vào nơi hiểm yếu của tim.
Một ánh lửa bùng lên, Chung Thành Hoan nhận Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên trong thời gian rất ngắn, lục phủ ngũ tạng đều bị đốt cháy thành than cốc, cái đầu bị Tả Tiểu Đa một cước đạp vào không trung, lúc lâu sau cũng không thấy rơi xuống...
“Báo thù cho Tam thiếu!”
Chung gia như phát cuồng lao tới, nhưng Tả Tiểu Đa đời nào lại thèm quan tâm đến họ, kiếm mang lấp loáng, vẫn liên tục hét lên: “Hãy nhìn Lưu Tinh Kiếm của Đa Đa ta!”
Cổ tay lật lại, bảy viên Tinh Không Bất Diệt Thạch bay ra ngay sau đó, vừa chạm vào đánh đổ đã tập kích năm người, cứ thế lướt đi, mặc kệ cản trở dọc đường, xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt… Năm cái đầu người lăn trên mặt đất, toàn bộ chiếc nhẫn binh khí đều không còn.
Hai đạo quang mang một đen một trắng lóe lên, một đen một trắng, ngay cả hồn phách cũng không còn nữa...
Hai đường kiếm nữa lướt qua, hai tên cũng còn lại đều đã chết.
Tại thời điểm này, các thành viên Chung gia tuyên bố đến trận chiến đã chết, và trở thành gia tộc đầu tiên bị xóa sổ hoàn toàn trong trận chiến này!