“Ngươi có thể có tiền đồ hơn chút được không?”
“Có kiểu người như Nhạn Nhi thì bao giờ địa vị của phụ nữ chúng ta mới khá lên được?”
“Đều đã thành ra thế này rồi còn có thể tha thứ, đáng lẽ ra trong tình huống này thì buổi tối nhân bọn hắn không phòng bị chúng ta phải cho mỗi người một đao mới đúng.”
Dưới con mắt thù địch của hội chị em, Độc Cô Nhạn Nhi buộc phải tiếp tục không tha thứ cho Dư Mạc Ngôn.
Mặc cho bọn Lý Thành Long năn nỉ nhận tội, lòng các nàng vẫn rắn như sắt thép, mặc cho các chàng có bày ra bao nhiêu thành ý.
Đến khi hấp thụ linh lực của nội đan, sáu cô gái còn không tiếc phí tâm phí sức gấp ba lần xẻ nội đan ra để sáu người các nàng tìm một nơi khác hấp thu.
Bất kể có ra sao cũng không tu luyện cùng một chỗ với mấy tên đàn ông thối tha này.
“Chúng ta đã hoàn toàn bị mấy tên đàn ông thối tha làm tổn thương rồi, các ngươi cứ đợi đấy cho bà, té ra chỗ khác đi!”
Đại lục Tinh Hồn, đoàn đội Tả Soái, Tổ chức nữ quyền, trong quá trình rèn luyện đặc biệt này, bất thình lình hình thành sức chiến đấu.
Loại thái độ thờ ơ này một mực kéo dài tới khi hấp thu xong nội đan, mọi người rời khỏi sơn cố này mới rốt cục có chút cải thiện.
Nhưng mà không phải là chủ động cải thiện.
Mà là nhận được một chút tin tức khiến tâm tình mọi người trở nên vô cùng trầm trọng.
Lúc này mới xúm lại một chỗ để thương lượng.
Việc này là…
Tả Tiểu Đa cuối cùng cũng tái hiện cõi trần rồi.
Hiện tại, giờ khắc này, hắn đang ở địa giới Thượng Kinh.
Mà càng thêm chấn động, hoặc là đối với mọi người mà nói, tin tức vô cùng xấu đó chính là…
Tần Phương Dương bị hại!
Phần mộ của Hà Viên Nguyệt bị phá hoại!
Tả Tiểu Đa ở Thượng Kinh trù tính báo thù!
Có người nói nơi đó đã quậy đến long trời lở đất rồi.
Hiện tại thế cục ở Thượng Kinh hết sức căng thẳng, hơi va chạm một cái là lập tức bùng nổ, xung đột cực đoan là điều không thể tránh khỏi.
Vừa nghe thấy tin tức này, mọi người thậm chí còn chưa kịp vui mừng vì tìm được Tả Tiểu Đa thì đã bị tin dữ đập cho choáng váng.
Nhất là năm người Long Vũ Sinh, Lý Trường Minh, Vạn Lý Tú, Lý Thành Long, Dư Mạc Ngôn, bọn họ trực tiếp cảm thấy đầu bị đánh cho mấy quyền.
Thân thể lung lay lắc lư, trước mắt đầy sao bay.
Dư Mạc Ngôn ngã phịch xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi ngay tại chỗ.
Mặt vàng như nến.
Sau khi trải qua lần thăng cấp này, tu vi của tất cả mọi người hầu hết đã tăng đến đỉnh Quy Huyền, hơn nữa đây còn là kết quả của việc mượn công hiệu của Tẩy Tâm Thánh Quả để áp chế mười mấy lần đỉnh Quy Huyền mà thành.
Bất kể là chất lượng hay là số lượng linh lực đều đã đạt đến mức độ vượt qua Phi Thiên, cái khuyết thiếu duy nhất cũng chỉ là một loại cảm ngộ về cảnh giới mà thôi.
Chỉ cần loại cảm ngộ này xuất hiện, trên đại lục này có thể ngay lập tức sinh ra mười hai vị tu giả Phi Thiên!
Hơn nữa dược lực của Tẩy Tâm Thánh Quả vẫn còn đang ở giai đoạn chưa phát huy hết công hiệu, vẫn còn có thể tiếp tục phát huy hiệu quả, mặc dù có đột phá cảnh giới trước mắt thì vẫn có thể nâng cao thực lực của mọi người trên cơ sở cấp bậc tu vi Phi Thiên.
Lấy tu vi như thế này làm nền móng, trong tình huống hoàn toàn khôi phục sức khỏe, không có bất kỳ vết thương nào, Dư Mạc Ngôn thế mà bị kích thích đến mức nôn cả ra máu.
Có thể thấy sự chấn động mà tin tức này gây ra cho mọi người là vô cùng to lớn.
Hai mắt Lý Thành Long bao phủ huyết sắc, sát ý chưa từng thấy.
“Không tiếc mọi giá, cũng phải báo thù cho lão hiệu trưởng, báo thù cho thầy Tần!”
“Lập tức đi Thượng Kinh!”
Đám Hạng Băng, Hạng Xung cũng lần lượt tỏ rõ cố gắng chống đỡ, không tiếc đấu một trận, vì thế đội mười hai người không giải tán tại chỗ, mà toàn viên lập tức lên Thượng Kinh trong đêm.
Lý Thành Long vừa điên cuồng lên đường, vừa liên hệ Tả Tiểu Đa.
Hắn phải biết, sự việc, cuối cùng như thế nào!
Rốt cuộc trong này xảy ra chuyện gì?
Hắn bắt buộc phải vì đại chiến cực đoan sắp đến, sớm có chuẩn bị, sớm tính kế!
... …
Ông ngoại đột nhiên từ vai trò Ma Tổ đại nhân biến thành heo giả chết trong phòng, Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm không biết làm sao.
Ngày thứ hai sau khi ông ngoại xông vào phòng tự kỷ, Tả Tiểu Đa thấy đã hơn bảy giờ sáng rồi, thế là cùng với Tả Tiểu Niệm đi gõ cửa, mời ông ngoài ra ngoài ăn sáng.
Kết quả nhìn thấy trên trán Ma Tổ đại nhân đắp một cái khăn trắng nóng nổi, khuôn mặt tiều tụy mở cửa ra.
Sau đó…. Chỉ nói ra một câu khiến Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm cẩm thấy kinh hoàng, suýt nữa lời nói hỗn loạn ngay tại chỗ.
“Ta sốt rồi…”
Ta sốt rồi? !
Vừa nghe ba chữ này, khoảnh khắc đầu tiên não của hai người trực tiếp đứng máy, sau đó kinh hoàng.
Thật sự chỉ còn lại kinh hoàng.
Nhìn vẻ mặt tiều tụy của ông ngoại, dáng vẻ yếu đuối, cả hồi lâu Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm mới hồi thần lại, đầu đầy vạch đen.
Còn có thể làm thế nào, chỉ có thể biểu thị ta tin thôi!
Một cường giả đỉnh phong, một trong những đỉnh phong của thế giới này, nhân vật cao lớn giống như Đại La Kim Tiên, nói với ta, hắn sốt rồi.
Ta trừ biểu thị kinh hoàng, còn có thể làm sao?
Hễ là võ giả thì tụ luyện đến cảnh giới Đan Nguyên, không nói đời này tuyệt duyên bệnh tật của người thường, cơ bản cũng không khác mấy, ít nhất những bệnh vặt nạn nhỏ của người bình thường, thì khó mà gần thân, mà lão nhân gia ngươi một đường Đan Nguyên, Anh Biến, Hóa Vân, Ngự Thần, Quy Huyền, Phi Thiên, Hợp Đạo, Hỗn Nguyên… lại có thể để tránh làm việc cho cháu ngoại, miễn cưỡng phát sốt một lần….
Hành động này, thực sự là say rồi.
Say bí tỉ, say nghiêng thành phố, lại say nghiêng cả quốc gia, say đến không gì so được, không ai thật lòng!
“Không có ai, thật sự không có ai....”
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm dựa theo kế hoạch đã định, ra ngoài đi đến thăm Lữ gia, sau khi đi ra khỏi cửa, Tả Tiểu Đa trực tiếp lắc đầu suốt dọc đường, còn thêm lảm nhảm không ngừng thở dài.
“Biết vì sao chúng ta không làm được cá mắm không? Rõ ràng biết chúng ta là đời hai đỉnh nhất, lại còn phải vất vả mỗi ngày, phí tâm phí lực dốc sức mình, đây chính là nguyên nhân, đây chính là căn nguyên!”
Tả Tiểu Đa dừng một lát, tiếp tục thổn thức: “Ngươi xem đi ông ngoài chúng ta biết... cái gọi là thượng bất chính, hạ tắc loạn, dáng vẻ này của ông ngoại, cha mẹ chúng ta trực tiếp chạy ra ngoài địa giới đại lục... chúng ta không cổ gắng, không tự chăm sóc mình, chờ mong bọn họ.... còn không bằng chờ cái bánh từ trên trời rơi xuống còn thực tế hơn....”