Du Tiểu Hiệp và Lý Thành Long đều run vai, sắp không nhịn nổi rồi...
“Nói chuyện chính!”
Tả Tiểu Đa nhíu mày, vội vàng thay đổi đề tài, nói: “Ninh Khuynh Thành chính là trời sinh có cửu thất Tinh Hồn, số mệnh kia không phải mạnh mẽ bình thường, Ninh Khuynh Thành xuất hiện trong lúc vi diệu ngay trước mắt này ở Thượng Kinh, nhưng không biết là vì cái gì?”
“Số phận của Ninh Khuynh Thành là số mệnh thuộc về Tinh Hồn... Tinh Hồn như vậy, tư chất thiên tài như vậy, ngay lúc này đột nhiên xuất hiện ở Thượng Kinh... Lúc trước Ninh gia chết hết rồi, Ninh Khuynh Thành đã chạy đi đâu?
Tả Tiểu Đa nhướng mày: “Ninh gia đều chết hết... Tại sao Ninh Khuynh Thành vẫn chưa chết?”
Ý nghĩa của câu nói này, chỉ có Tả Tiểu Đa tự biết.
Hắn hiểu được Đại Trận mà bản thân bố trí độc ác như thế nào, theo lý mà nói, Ninh gia tuyệt đối không thể có nửa người sống sót mới đúng, nhưng mà Ninh Khuynh Thành... Đã xảy ra chuyện gì?
Lý Thành Long cau mày trầm tư.
Mặc Huyền Y và Du Tiểu Hiệp đang suy nghĩ, thật ra thì mông lung cả đầu, trống rỗng.
Chính hai người cũng không biết, không thể nghĩ ra bất kỳ điều gì... Loại công việc hoạt động đầu óc này, không phải là việc tự mình làm.
Tả Tiểu Đa nghe có vẻ là câu hỏi, nhưng thật ra chẳng qua chỉ là tự độc thoại thôi.
“Lúc ấy có người khác ở chung với nàng sao?”
“Có một người đàn ông ở bên cạnh, nhưng ta không nhận ra đối phương.”
Mặc Huyền Y nói: “Còn có một điều, bây giờ ta thật ra thì cũng không thể xác định, có nhìn lầm hay không... Suy cho cùng ta với Ninh Khuynh Thành cũng chỉ gặp một lần, chỉ bởi vì bề ngoài vô cùng xinh đẹp của nàng, mới có ấn tượng sâu sắc, chẳng qua những cô gái đi tới Tiên Tư Tiên Dung, mỗi người đều xinh đẹp như hoa, cũng không phải là không có khả năng nhìn nhầm...”
Tả Tiểu Đa nhíu mày, nói: “Thà tin là có, không thể tin là không, cẩn thận thì sẽ không xảy ra sai lầm gì lớn.”
Lý Thành Long gật đầu, ngay sau đó lại kéo thêm một đường, lập tức đã thấy đau đầu hơn rồi.
“Tả lão đại, Ninh gia lúc ấy có thù oán với ngươi... Ninh Khuynh Thành này...”
“Vừa mới biết Vu Minh Tinh Môn tới, bây giờ Ninh Khuynh Thành xuất hiện, lại có thêm môi đường mới... cái... trình độ phức tạp này, chồng chéo lên nhau, bây giờ ta nghĩ tới là đau đầu.”
“Đây là chuyện không có cách nào khác.”
Tả Tiểu Đa nói: “Ban đầu Ninh gia và Mộng gia, chính là bị phá hủy trong tay của mấy người chúng ta, lão hiệu trưởng... thầy Tần, còn có ta, Niệm Niệm mèo, mỗi người đều có phần... Nếu như Ninh Khuynh Thành muốn trả thù, không những có thể nói lý lẽ, thậm chí... Thậm chí là làm việc gì cũng cần phải có đầy đủ lý do, có thể xâu chuỗi tất cả, liên hệ tất cả lại với nhau.”
“Cho dù nói đúng theo lẽ phải, nhưng với tiền vốn, tài nguyên, tu vi và thực lực của Ninh Khuynh Thành, thì làm sao lại có thể gây chia rẽ Vương gia được... Nàng có tư cách gì để tham gia vào ván cờ này?”
Lý Thành Long trầm ngâm.
Mặc Huyền Y nói dứt lời, đang định chào tạm biệt, lại bị Tả Tiểu Niệm kéo lại nói chuyện, hai người mỹ nữ này vốn nên là kẻ địch, giờ phút này thân thiết ngồi chung một chỗ nói chuyện, làm Tả Tiểu Đa thổn thức cảm thán.
Những chuyện trên đời này, đúng là khó lường... Cho dù ngươi thông minh như yêu quái cũng được, dù như thế nào cũng không thể đoán ra bất kỳ biến hóa gì sẽ diễn ra sau đó.
Nói tóm lại, tất cả đều khó bề phân biệt như thế.
Kế tiếp là Du Tiểu Hiệp: “Lão đại, ta cũng muốn báo cáo vài tin tức.”
“Vậy ngươi báo cáo đi.” có tình báo của Mặc Huyền Y, tâm tư của Tả Tiểu Đa có chút nặng nề.
Du Tiểu Hiệp ho khan một tiếng, đang muốn nói chuyện, rồi lại lấy ra một trang giấy từ trong nhẫn không gian, nhìn thoáng qua, nói: “Gần đây nhất, các loại sóng âm trên mạng càng ngày càng lớn rồi.”
“Hễ xuất thân là học sinh đã tốt nghiệp ở thành Phượng Hoàng, đều đang trắng trợn lên án Vương gia; trên mạng lại càng xuất hiện trên mười nghìn câu chuyện có liên quan tới lão hiệu trưởng Hà Viên Nguyệt... tất cả đều là những kỷ niệm từng li từng tí trong sinh hoạt, học sinh dựa vào chính mình để viết ra... Mặc dù không có rung động lòng người, nhưng mỗi cái đều rất ấm áp, càng đi sâu thêm vào lòng người!”
“Mà một công ty tên là Tả Soái đang toàn lực thúc đẩy chuyện này, một bên dẫn dắt quần chúng nhớ lại tình cảm với lão hiệu trưởng, sự tôn kính, yêu quý, kính ngưỡng, xuất phát từ cảm động và nhớ nhung trong tận đáy lòng...”
“Ngoài ra, Cao Võ Tiềm Long, Cao Võ Vân Đoan, và Cao Võ Tổ Long, Nhất Trung Thủy thành và các học phủ cấp cao, vô số học sinh lao nhao hưởng ứng, tham gia lên án công khai, dùng các sáng tác của bản thân, đáp lại chuyện này... Dần dần biến thành muôn vàn dòng nước, có xu thế mười nghìn con sông tạo thành biển lớn, hiện giờ không phải là hội tụ thành biển, dần dần sóng âm cuồn cuộn ngất trời, khi đã phát tán thì đã không thể cứu vãn...”
“Đoàn đội Vương gia mặc dù lợi hại, thủ đoạn đánh thái cực cũng đủ thông thạo, lại càng không tiếc vốn gốc, vung tiền bạc, dựa vào tư bản lớn mạnh mạnh mẽ phản công, nhưng bọn hắn từ đầu đến cuối chỉ là thế lực của một nhà... Dưới sự chấn động khi đối đầu với dong nước lớn của tình cảm chân thật toàn dân này, chỉ có thể liên tiếp tháo chạy, dựa vào địa thế hiểm trở để phản kháng mà thôi.”
“Hôm nay, danh vọng của lão hiệu trưởng Hà Viên Nguyệt ở đại lục Tinh Hồn đã đi đến mức có thể...”
Du Tiểu Hiệp im lặng một chút, nói: “... Đạo đức được phong thánh!”
“Đạo đức được phong thánh...”
Tả Tiểu Đa im lặng một chút, ánh mắt run rẩy.
Tả Tiểu Niệm và Lý Thành Long ở một bên vẻ mặt đều là có điều suy nghĩ.
Có lẽ, có lẽ có thể mượn cơ hội lần này đẩy lão hiệu trưởng lên bệ thờ, lập nên một thần thoại nhân gian.
Nếu như đúng thật là như thế, vậy thì thuận theo trào lưu này, lại nhiều thêm một phần lực.
Môi Lý Thành Long mấp máy truyền âm: “Hiện tại đã đến tình trạng trước mắt này, chính là vừa ý cấp trên, trợ lực chúng ta có thể cung cấp cũng không đủ để thành công tới mức này.”
Tả Tiểu Đa truyền âm đáp lại, nói: “Đối với cấp trên mà nói, lão hiệu trưởng đã qua đời; bởi vì chuyền này đẩy lên bệ thờ, dựng lên hình mẫu đạo lý, chỉ có tốt chứ không có xấu... Nếu có thể dựa vào cái này toàn dân dựng lên một mục tiêu tôn kính toàn dân, vì sự nghiệp dạy võ xây dựng một kiểu mẫu, chính là chuyện có lợi chứ không có hại.”
“Thế thì...”