“Nếu như không hoàn toàn nắm chắc, chẳng bằng hợp lực với người của mấy Ngô gia, Niên gia, Lưu gia và Lữ gia cùng nhau ra tay, ta phải trịnh trọng nói rõ lại một lần, hiện giờ chúng ta không chỉ đơn giản là đối mặt với Vương gia mà còn có Vu Minh Tinh Môn thì chắc chắn sẽ không dễ dàng.”
Tuy rằng đáy lòng của Du Tiểu Hiệp lại không đồng ý thế nhưng vẫn trả lời, nói: “Ta nhớ rồi. Ta trở về sẽ nói với cha ta, điều động cao thủ tuyệt đỉnh của gia tộc, đóng đô ở đây.”
“Được.”
“Tên của mấy người đó?”
“Mấy người đó, lần lượt tên là... hiệp sĩ thanh niên Cao Phong Lượng; mang theo bốn người, lần lượt là Lỗ Gia Sơn, Hoa Vân Đỉnh, Vương Thế Cơ, Vương Thế Phương... dáng người tướng mạo lần lượt là.... binh khí lần lượt là... sở trưởng lần lượt là...”
Tả Tiểu Đa bổ sung nói: “Dáng người tướng mạo đặc trưng của bọn họ trước mắt chỉ có thể tham khảo, khó có thể coi là thật, điểm này ngươi phải hiểu.”
“Ta hiểu, ta hiểu.”
Du Tiểu Hiệp ghi nhớ, nói: “Có những thông tin này, chuyện sẽ dễ làm hơn rất nhiều rồi.”
“Còn chuyện khác nữa không?” Tả Tiểu Đa chuẩn bị hạ lệnh đuổi khách.
Du Tiểu Hiệp nhận được thông tin cũng đã muốn trở về nhà, chỉ sợ bị người khác cướp trước, cũng muốn về nhà.
Thế nhưng, Mặc Huyền Y còn ở đây, nắm tay nói chuyện nồng thắm với Tả Tiểu Niệm.
“Ta không có chuyện gì khác, lát nữa ta đưa Huyền Y trở về sẽ bắt tay vào xử lý việc này luôn.”
Du Tiểu Hiệp nói.
“Ừm...”
Tả Tiểu Đạo cẩn thận nhìn tướng mạo của Du Tiểu Hiệp, lại quay đầu nhìn tướng mạo của Mặc Huyền Y, bỗng nhiên cười và nói: “Niệm Niệm mèo, ngươi và Huyền Y nói chuyện lâu như vậy, làm sao mà vẫn chưa nói xong? Còn thân thiết như vậy, ta thấy các ngươi tình cảm như vậy, thà rằng kết nghĩa chị em luôn đi.”
Tả Tiểu Niệm nghe vậy sửng sốt, lập tức nhìn thấy trong mắt của Tả Tiểu Đa dường như chứa đựng ẩn ý sâu xa, tâm tư chợt lay động, thản nhiên nói: “Ta cũng có ý này, chỉ sợ là chị Huyền Y không thích ta.”
Trong lòng Mặc Huyền Y rất hưng phấn, vui mừng, mau mồm mau miệng nói: “Ôi, ta đây cầu còn không được, làm sao lại không vui chứ?”
Đối với Mặc Huyền Y mà nói, đúng thực là niềm vui từ trên trời rơi xuống; nhân duyên của Tả Tiểu Niệm rất tốt, nàng vừa nhìn đã thấy thích rồi. Hơn nữa, Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm, đều nằm trong số ít ở trên thế giới này, là người mà Mặc Huyền Y tin tưởng nhất.
Hiện giờ có cơ duyên như vậy, tuy rằng Mặc Huyền Y vẫn cảm thấy có chút bất ngờ nhưng vẫn là lòng như nở hoa.
Vì thế dưới sự chứng kiến của mọi người, Tả Tiểu Niệm và Mặc Huyền Y kết nghĩa thành chị em kết nghĩa.
Mặc Huyền Y lớn hơn mấy tuổi, đương nhiên là chị, còn Tả Tiểu Niệm là em.
Hiện tại chỉ là hai người kết nghĩa.
“Chờ cha mẹ ta trở về, ta gọi điện thoại cho ngươi, chị qua đây chào cha mẹ.” Tả Tiểu Niệm nói.
“Được, đến lúc ta ta sẽ dẫn theo cha mẹ đến.” Vẻ mặt của Mặc Huyền Y hạnh phúc.
Kết nghĩa xong, hai người lại càng thêm vui vẻ, cầm tay nhau, chỉ cảm thấy càng thân thiết hơn rất nhiều.
Sau đó dưới sự thúc giục của Tả Tiểu Đa và Du Tiểu Hiệp, lúc này Mặc Huyền Y mới lưu luyến rời đi.
Nhìn thấy bó
ng dáng của Du Tiểu Hiệp và Mặc Huyền Y biến mất, Tả Tiểu Niệm nhìn Tả Tiểu Đa với đôi mắt long lanh: “Làm sao lại như vậy?”
“Ừm, quả thật là có chút vấn đề, thế nhưng cốt vẫn là giúp đỡ người khác cũng là giúp đỡ mình, cớ sao lại không làm.” Tả Tiểu Đa cười hì hì.
“Hừ.” Tả Tiểu Niệm thanh khiết thông minh nói: “Hai người này có tình cảm với nhau thế nhưng bề trên Du gia chín mươi chín phần trăm cũng sẽ không chấp nhận một người con dâu như Huyền Y, càng không thể chấp nhận một cô gái xuất thân từ một gia đình nhỏ như vậy làm vợ của gia chủ.... cho nên, ngươi bảo ta kết nghĩa chính là tác thành cho Mặc Huyền Y?”
“Thông minh! Đúng thế!”
Vẻ mặt của Tả Tiểu Đa khiếp sợ, hắn vốn tưởng rằng Tả Tiểu Niệm có thể đoán được một chút nhưng không ngờ rằng suy nghĩ của nàng, lại trùng hợp với suy nghĩ của bản thân, gần như giống nhau.
“Chị Tiểu Niệm, ngươi đúng thật là quá thông minh... ngươi chính là não hạt dưa.... Ôi chao, quả thực là con sâu trong bụng ta, chỉ một ánh mắt của ta ngươi đã biết được ta đang nghĩ gì, đây không phải cái gọi là thông nhìn nhìn cái là hiểu, mà tất cả điều này cho thấy chúng ta thực sự rất xứng...”
“Muốn ăn đòn hả!”
“Hừ, Cẩu Đát, vừa nãy tại sao ngươi không đưa cho cha mẹ của chị Huyền Y một ít đan dược... hiện giờ cha mẹ của nàng chắc rất cần...” Tả Tiểu Niệm có chút không hiểu.
“Cái này, không cần chúng ta cho...” Tả Tiểu Đa chậm rãi nói.
...
Du Tiểu Hiệp làm đúng như lời nói, đưa Mặc Huyền Y về nhà, sau đó bay nhanh trở về nhà.
Trên đường trong lòng liên tục suy tính.
Nên nói thế nào với gia tộc để phái người ra? Tuy rằng gia tộc sẽ ủng hộ chuyện này, thế nhưng muốn phái đi nhiều người thì sợ rằng gia tộc chưa chắc có thể coi trọng như vậy.
Có rất nhiều người trong đại sảnh.
Rất nhiều trưởng lão, trưởng bối Du gia đều ngồi trong đại sảnh, sắc mặt trầm như nước, thấy Du Tiểu Hiệp trở về, vẻ mặt mọi người lại càng thêm phức tạp.
Có chút vui vẻ yên tâm, có chút phấn chấn, còn có một chút đau đầu, và nhiều bất lực.
Gần đây tên này giao lưu được với rất nhiều bạn tốt, đây đương nhiên là chuyện tốt. Người khác có lẽ không biết thân phận của Tả Tiểu Đa thế nhưng gia tộc Du thị làm sao không thể đoán được?
Từ việc Hữu Thiên Vương mạnh mẽ trực tiếp hạ lệnh quyết định Du Tiểu Hiệp là gia chủ tương lai thì có thể nhìn ra được mấy phần manh mối.
Từ lúc nào Thiên Vương lại quản lý chuyện của gia tộc?
Gia chủ là người nào, ai thích thì làm, là ai cũng không quan trọng, nhiều năm như vậy cũng chưa từng hỏi qua một lần nào.
Giống như là cả Du gia không có liên quan đến lão nhân gia hắn vậy.
Bình thường cũng không trở về.
Chỉ có khi Du gia làm việc sai nghiêm trọng gì đó ảnh hưởng tới danh hiệu Thiên Vương... thì Thiên Vương mới xuất hiện, mạnh mẽ quở trách, đánh thật mạnh, hoặc cũng có thể là giết...
Sau đó dùng phương thức sấm vang chớp giật chỉnh đốn lại cả gia tộc một phen.
Phần lớn những người phạm phải sai lầm đều bị ném đi tiền tuyến.
Sau đó lão nhân gia hắn lại buông tay quay đi, không lộ mặt mấy trăm năm mấy nghìn năm.