Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2200 - Chương 2198: Những Con Bài Cuối Cùng

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2198: Những con bài cuối cùng

Dường như rất không hài lòng với kết quả của thiên kiếp thứ ba, trận lôi kiếp thứ tư ngang ngược xuất hiện, có vẻ là muốn chôn vùi Tả Tiểu Đa chỉ trong một lần hành động.

Vào lúc này, một cuộn hồng quang đột nhiên xuất hiện trên người Tả Tiểu Đa, đối mặt với trận lôi kiếp thứ tư.

“Quác quác!”

Một tiếng kêu kỳ quái đột ngột vang lên.

Một con quạ đen ba chân từ đỉnh đầu Tả Tiểu Đa xông ra, Tiểu Bạch A đứng trên vai trái, Tiểu Tửu đứng trên vai phải. Một tinh linh cổ quái trắng nõn, một con lại đen như mực thơ ngây ngọt ngào.

Đôi cánh của Tam Túc Kim Ô rung lên, ầm một tiếng...

Đại Nhật Chân Hỏa vậy mà lại phóng lên cao, ngọn lửa vô song bốc lên tận trời!

Bên trong Đại Nhật Chân Hỏa trung, hư ảnh của Tam Túc Kim Ô đứng sừng sững, tư thái nhàn nhã!

Khí thế của ngọn lửa bốc lên tận trời, còn điên cuồng hơn lôi kiếp từ trời giáng xuống!

Chỉ trong nháy mắt, Đại Nhật Chân Hỏa mang theo Tiểu Bạch A và Tiểu Tửu vọt vào bên trong lôi kiếp...

Sau đó vang lên những tràng tiếng nổ đùng đoàng...

Nhất thời căng thẳng, sấm sét nhanh chóng dập tắt Đại Nhật Chân Hỏa, tiếp tục thổi quét xuống, bao phủ thân thể Tả Tiểu Đa như trước!

Tứ chi thân thể Tả Tiểu Đa từ ngón tay đến ngón chân, bằng mắt thường cũng có thể thấy được quá trình đốt cháy chưng khô, sau đó hóa thành tro bụi...

Kết quả là tất cả chân nguyên trong cơ thể đều được giải phóng ra ngoài, cùng lúc đó, dấu hiệu sinh cơ căn nguyên vô hạn kia cũng chuyển động...

Vì thế vô tận sinh cơ từ trong thân thể tuôn trào...

Cả người ở trong lôi kiếp hóa thành quả cầu ánh sáng xanh biếc.

Trong tiếng bi thảm...

Phần trên cơ thể đã tan chảy đến hai bên vai, phần dưới cơ thể tan chảy đến vị trí đan điền... Nguy cơ tàn phá cơ thể không thể vãn hồi đã được lục quang ngăn chặn và buộc phải rút lui.

Sau đó ở bên trong lôi kiếp có thể thấy được sự tái sinh và bình phục bằng mắt thường.

Chỉ trong chớp mắt, hai tay hai chân đã khỏe mạnh hoàn chỉnh trở lại.

Mây đen bao phủ trên đầu, rồng gầm phượng hót, thiên kiếp nhẹ nhàng, Đại Nhật Chân Hỏa...

Va chạm mạnh mẽ...

Tả Trường Lộ trầm ngâm như nước, lẩm bẩm nói: “Quá đáng!”

Ngô Vũ Đình cũng tức giận, đau lòng rồi bất lực.

Căn cứ vào hiểu biết của hai vợ chồng, đương nhiên có thể nhìn ra được, trận lôi kiếp thứ tư vừa rồi chính là lôi kiếp hủy diệt cực đoan nhất!

Đây đơn giản là lao vào giết người!

Tuy rằng từ kết quả hiện tại, Tả Tiểu Đa quả thực đã thu được rất nhiều lợi ích, tứ chi và cả bộ phận cơ thể bị hủy hoại đều được thiên đạo tôi luyện, càng trở nên cứng cỏi hơn, nhưng mà loại ưu đãi này rõ ràng không nên là sự tiếp nhận ở cảnh giới Phi Thiên.

Chịu đựng qua thiên kiếp đương nhiên sẽ có vô vàn ưu đãi, nhưng mà hết thảy điều kiện tiên quyết là ngươi phải chịu đựng nó trước đã!

Nếu không qua được, hết thảy đều hóa thành tro bụi, nói gì được nữa!

Mà một trận thiên kiếp vừa rồi kia sớm đã vượt qua cực hạn giết người của Phi Thiên kiếp từ lâu rồi!

Nếu không phải nhờ sự kết hợp của hai quả hồ lô kia và con chim cùng xuất hiện, nếu không nhờ trên người Tả Tiểu Đa có luồng sinh cơ vô hạn thần bí khó lường... Thì giờ phút này, cho dù Tả Trường Lộ muốn đến cứu cũng không kịp.

Tả Tiểu Đa chắc chắn sẽ chết!

“Lôi kiếp như vậy mà còn có lục đạo?” Ngô Vũ Đình lẩm bẩm nói.

Nàng thật sự không thể kìm được.

Nếu như chuyện này xảy ra lần nữa, Tả Tiểu Đa sẽ không cầm cự nổi bị chết đi, kiếp này cũng không còn dấu vết!

Nhưng vấn đề là bây giờ, nếu không cho con trai thử sức mình thì sẽ khiến tiền đồ cả đời của hắn gián đoạn tại đây.

Nhưng mà để con trai thử nghiệm, cái giá của thất bại sẽ là vạn kiếp bất phục, không có con đường nào khác.

Làm cha mẹ sẽ luôn mâu thuẫn như vậy.

Tả Trường Lộ nhíu mày, tỉ mỉ xem xét khối Đại Nhật Chân Hỏa đang lao ra từ trong lôi kiếp.

Cho dù là ở bên trong lôi kiếp, nó vẫn có thể bốc cháy hừng hực!

“Chờ một chút.”

Tả Trường Lộ cau mày nói: “Lẽ công bằng trong trời đất, từ xưa đã có câu, nhân quả tuần hoàn, tất cả đều là báo ứng, thiên kiếp sẽ không cố ý nhằm vào như vậy, nếu như ông trời thật sự công bằng, trên người Tiểu Đa còn có bao nhiêu con bài chưa lật, đối phó với cục diện trước mắt, luồng sinh cơ màu xanh kia chính là minh chứng rõ ràng.”

“Chúng ta không biết, cũng không gây trở ngại sự cảm ứng của thiên đạo, cân nhắc tất cả những yếu tố đó cộng thêm vào, thiên kiếp trước mắt của Tiểu Đa rất khó độ.”

“Chờ một chút...”

Ngô Vũ Đình lo lắng lo lắng thở dài.

“Nói thật, bây giờ ta mới hơi hiểu được, nhân quả trên người Tiểu Đa này cuối cùng làm sao mà tới...” Tả Trường Lộ thở dài.

“Ngươi có hoài nghi về lai lịch của hồ lô kia không?”

Ngô Vũ Đình hỏi.

Tả Trường Lộ nghiêm nghị nhìn chằm chằm: “Nếu như cách nhìn của ta là đúng, lai lịch của hồ lô kia... thật sự như ta suy nghĩ... thì nhân quả trên người Tiểu Đa có thể rất lớn... ít nhất là cũng phải lớn hơn trời luôn rồi...”

Ngô Vũ Đình suy nghĩ một chút nói: “Nhưng mà trong truyền thuyết kia thì cũng chỉ có bảy quả hồ lô, mỗi quả đều có chủ nhân của nó, bất kể hình tượng hay thuộc tính sức mạnh đều hoàn toàn khác với hai quả hồ lô kia, hay chỉ là trùng hợp?”

Tả Trường Lộ trầm ngâm gật đầu nói: “Những gì ngươi lo lắng... cũng là điểm khiến cho ta thấy hơi không chắc chắn.”

Điều này không chắc chắn, Ngô Vũ Đình hiểu được.

Ngược lại, thiên đạo cũng bất định...

“Bây giờ cuối cùng ta cũng biết nguồn gốc của khí vận Yêu tộc tồn tại trên người hắn...”

Tả Trường Lộ nhìn thấy Đại Nhật Chân Hỏa đang hừng hực thiêu đốt ở bên trong lôi kiếp, ánh mắt ngưng trọng, thậm chí hơi xúc động: “Cái con chim ba chân kia... trông giống con quạ đen đúng không?”

Ngô Vũ Đình nghiêm nghị: “Tam Túc Kim Ô?”

“Đúng rồi, chính là Tam Túc Kim Ô.”

“Nhưng Tam Túc Kim Ô chính là Yêu Hoàng Huyết mạch... Tiểu Đa làm sao có được?”

“Cái này… ta cũng không biết…” Tả Trường Lộ nói xong, ánh mắt đột nhiên ngưng tụ.

Hai người nhìn nhau, đột nhiên thốt lên: “... Thái Tử học cung!”

“Nếu nói như vậy...” Ngô Vũ Đình kinh ngạc: “Đây là... vị Yêu tộc thái tử lúc trước rơi xuống hả?”

Tả Trường Lộ chỉ cảm thấy có chút đau răng: “Cái này... ta không dám nói.”

Ngô Vũ Đình vỗ trán.

Bình Luận (0)
Comment