Tả Tiểu Đa tràn ngập tự tin nói.
Tả Trường Lộ không hiểu nên nhìn về phía Đông Phương Chính Dương: “Là như thế sao?”
“Đúng, đúng, Tiểu Đa nói cái gì cũng có lý, đã làm cho ta mù mắt. Ta thật sự đã bỏ qua điểm mấu chốt.” Đông Phương Chính Dương cảm thấy xấu hổ.
Kỳ thực Đông Phương Chính Dương cũng không phải thiếu sót, dù sao hắn cũng không phải thật sự trải qua ván cờ Phượng Mạch xung hồn, cũng không biết cụ thể ảnh hưởng của Tả Tiểu Niệm trong ván cờ. Hắn không nghĩ tới cũng có thể hiểu được, hơn nữa vốn dĩ suy nghĩ của hắn mới chính là sách lược lão luyện thành thục trọn vẹn.
Nhưng mà, Đông Phương Chính Dương không ngờ trình độ của Tả Tiểu Đa đã tới mức có thể lấp chỗ trống cho chính mình, trong lòng không khỏi càng ngày càng hăng hái.
“Tiểu Đa, chú Đông Phương của ngươi vừa rồi thương lượng với ta, muốn truyền thụ những gì đã học được cho ngươi.”
Tả Trường Lộ mỉm cười nói: “Đây chính là kết tinh tâm huyết cả đời của chú Đông Phương ngươi, ngươi dập đầu với chú Đông Phương đi.”
“Cám ơn chú Đông Phương, cảm ơn chú Đông Phương coi trọng!”
Tả Tiểu Đa nghe vậy vui mừng khôn xiết, không nói lời nào, lập tức quỳ rạp trên mặt đất dập đầu lạy ba cái.
Hắn luôn cảm thấy việc tu luyện khí thuật của mình có nhiều khiếm khuyết, hiện giờ gặp được minh sư, còn là minh sư thuật Vọng Khí số một đương thời, đương nhiên là mừng rỡ.
“Được, được, được.”
Đông Phương Chính Dương cao hứng đến mức giọng nói run lên, hắn liếc nhìn Tả Trường Lộ một cái cảm kích, sau đó lấy ra chín miếng ngọc bội.
“Đây là vọng khí độc môn tâm pháp của ta, tu hành pháp môn.”
“Đây là truyền thừa kinh nghiệm của một số tiền bối cùng sư môn của ta.”
“Đây là bản chép tay của tất cả vọng khí tông sư Tinh Hồn...”
“Đây là bản tổng kết kinh nghiệm vọng khí của Vu Minh...”
“Đây là đạo minh...”
“Đây là một ít thủ đoạn vọng khí linh tinh mà ta thu thập được, có của Linh tộc, có của Yêu tộc...”
“Đây là...”
Giao vào tay Tả Tiểu Đa từng cái một, vui mừng nói: “Với căn cơ tu vi của ngươi, chỉ cần có... những truyền thừa này trong tay, không cần ta dạy tại chỗ, ngươi chỉ cần xem qua là được, ngươi sẽ hiểu được, nhưng trong thời gian rảnh rỗi, hãy nghiên cứu và hiểu nhiều hơn, nhất là những trường hợp đặc biệt của rất nhiều tiền bối, ngươi tự có trải nghiệm, tinh tiến sẽ nằm trong tầm tay.”
Tả Trường Lộ có chút kinh ngạc: “Đông Phương, ngươi có vẻ rất gấp gáp.”
“Không phải ta vội, Lão đại, cục Thiên Đạo nếu đã bày ra thì sẽ không cho phép loại người như chúng ta có thể tác động đến cục diện ván cờ và làm xáo trộn nó bằng thế lực bên ngoài... Bởi vậy, trong thời gian sắp tới đây nhất định sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, khiến ta không thể ở lại Thượng Kinh, thiên ý như đao, cũng không phải chỉ nói suông… Cho nên, nếu ngài muốn thu xếp người kế nhiệm, bây giờ đã phải bắt đầu rồi.”
“Nói như vậy cũng có lý.”
Tả Trường Lộ hơi trầm ngâm.
Đám người Lý Thành Long đều đã được thu xếp xong xuôi, bây giờ chỉ cần nằm đó chờ tỉnh lại, bây giờ tạm thời không còn chuyện gì nữa.
Lệ Trường Thiên và Bạch Vân Đóa phụ trách chăm nom.
Sau đó Tả Tiểu Niệm đang liếc mắt đưa tình với Tả Tiểu Đa đã bị vợ chồng Tả Trường Lộ xách từng người từng người vào phòng.
Tả Trường Lộ nắm cổ Tả Tiểu Đa, Ngô Vũ Đình nắm cổ Tả Tiểu Niệm.
Vợ chồng hai người, rất giống như một người xách mèo, một người xách chó, kéo vào trong, sau đó bố trí kết giới cách âm, giống như đang làm một chuyện cơ mật gì đó.
Tiện tay làm ra hai cái ghế đẩu, sau khi hai người ngồi ngay ngắn, Tả đại thẩm phán và Ngô chánh án bắt đầu thăng đường thẩm vấn.
“Nói đi.”
Tả Trường Lộ vô cùng uy nghiêm nói.
“Nói cái gì?” Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm liếc qua nhau, trên mặt là vẻ ngây thơ không hiểu, toàn thân như chìm trong năm dặm sương mù, không biết nên nói cái gì, cũng không biết câu hỏi này từ đâu ra.
Có chuyện gì vậy?
Sao đột nhiên lại bị thẩm vấn?
“Nói cái gì hả? Nói xem mấy đồ vật trong tay ngươi... giải thích coi chúng đến từ đâu? Chẳng lẽ chúng từ trên trời rơi xuống?” Ngô Vũ Đình trừng mắt đã là hổ gầm núi rừng, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm nghị đáng sợ.
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm thật sự rùng mình.
Sự uy phong của Mẫu thượng vẫn tràn ngập như cũ, vẫn là mối hiểm họa số một trong cuộc đời không thể xem nhẹ!
Nếu không người ta làm sao làm chánh án chứ?
“Cụ thể là... gì?” Tả Tiểu Niệm đã kinh hãi sẵn rồi, thật đáng tiếc nàng thật sự không biết câu hỏi của mẫu thân đại nhân đến từ đâu hay phải trả lời như thế nào.
“Những gì chúng ta không biết, ngươi cứ việc nói là được, cho dù thật sự nói với ta là từ trên trời rơi xuống, chỉ cần có lời giải thích, chỉ cần ngươi nói ra thôi.”
Ngô Vũ Đình và Tả Trường Lộ đã có kinh nghiệm đối phó Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm.
Tả Tiểu Niệm tuy là chị, luôn là người nhát gan nhất, trừng mắt một cái đã sợ hãi thành con chim cút.
Về phần Tả Tiểu Đa, từ nhỏ đã rắn rỏi hơn rất nhiều, căn bản mỗi lần đều phải nghiêm trị mới bằng lòng thú nhận tội lỗi.
Cho nên mỗi lần cùng nhau thẩm vấn, bọn họ đều dùng Tả Tiểu Niệm làm bước đột phá, trước tiên làm gương, sau đó Tả Tiểu Đa sẽ thành thật giải thích, gần như đã hình thành một lệ thường...
Bây giờ bài cũ tua lại, quả nhiên vẫn là như vậy.
Xem ra thủ đoạn này không mới, vừa vặn có tác dụng, cho dù thói quen cũ đến đâu, cuối cùng cũng sẽ trở thành quán tính!
Vẻ mặt của Tả Tiểu Đa lúc này vẫn như cũ, có vẻ vẫn còn sững sờ, nhưng thật ra là ngoan cố chống cự ở trong góc vội vàng lên kế hoạch đối phó.
Nhưng Tả Tiểu Niệm đã bắt đầu triệt để chủ động giải thích...
“Ta cũng chẳng nhận được thứ gì hay cả... Cũng chỉ được một cái băng phách, cái mà Tiểu Đa đã thắng ngày hôm đó, nhưng mà sau nhân duyên tế hội đã nuốt mấy chục mấy trăm cái băng phách thượng cổ, còn có băng sương tinh hoa gì đó, chính là lần trước Đa Đa dẫn ta đi thành Bạch Sơn đã gặp được cơ duyên ngoài ý muốn...”
Ngô Vũ Đình và Tả Trường Lộ tỏ vẻ bình tĩnh, cho thấy “mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát” nhưng họ không biết phải nói gì.
“Cũng chỉ được một cái băng phách, sau nhân duyên tế hội lại nuốt mấy chục mấy trăm cái băng phách thượng cổ...”
Nghe nghe nghe, lại nghe, đây là đang nói tiếng người sao?