“Tiểu Cẩu Đát, nói thật cho mẹ ngươi biết, lão gia kia có cháu gái gì hay không? Định tuyển ngươi làm cháu rể hay sao? ?”
Ngô Vũ Đình có chút kỳ quái hỏi.
“?” Tả Tiểu Niệm đang ở bên cạnh đột nhiên mở to mắt.
Lời này mẹ phải nói cho rõ ràng!
Lập tức quay đầu, nhìn Tả Tiểu Đa như hổ rình mồi, hai cái răng nanh nhỏ loáng thoáng lộ ra.
Cẩu Đát, ngươi nói chuyện phải thận trọng!
“Gì? Mẫu thân đại nhân nghĩ đi đâu vậy, Vạn lão cô độc, hắn chỉ có một mình, ngay cả con trai con gái cũng không có chứ nói gì đến cháu gái, Lão nhân gia hắn chỉ là đơn thuần thấy ta thuận mắt... nếu có chuyện khác, ta cũng không thể chỉ vì chút đồ này mà bán mình?”
Tả Tiểu Đa vô cùng oan ức.
Cảm nhận được ánh mắt của Tả Tiểu Niệm như hổ rình mồi, cảm thấy ớn lạnh toàn thân, vội vàng cố gắng chứng minh mình vô tội.
“Chỉ... có chút đồ này? Thật là xấu hổ để ngươi nói ra! Về phần hạt giống mà Vạn lão đưa cho ngươi, ta không dám nói nhiều hơn. Hơn chín phần mười người tu luyện trong tam đại lục, đều bất chấp là khóc lóc, la làng hay cướp giật thì đều muốn có quan hệ với lão già kia!”
“Hả? Đến mức đó sao?”
“Ta nói cho tiểu tử ngươi biết, thật sự, với một nắm lớn như vậy, ta với cha ngươi đều không lấy được, ngươi nói xem có đến mức đó hay không?”
“He he... điều này không phải càng chứng minh con trai của ngài là ta đây có phẩm chất tốt lắm sao?”
“Thực sự không có hả?”
“Thực sự không có!”
“Không có điều kiện gì khác hả?”
Ngô Vũ Đình từng bước hỏi.
Bởi vì đây thực sự là một việc lớn, với nhân quả nặng nề như vậy, nếu nói không có điều kiện gì... chẳng phải là lừa quỷ sao?
Cho nên tuy rằng Tả Tiểu Đa phủ nhận nhiều lần, nhưng Ngô Vũ Đình vẫn chưa bao giờ tin.
Điều này là hoàn toàn không thể!
Cho dù là Đạo tổ đại nhân cho ngươi nhiều đồ như vậy cũng phải có yêu cầu, bằng không cho ngươi làm gì? Tuy rằng mẹ đây thừa nhận ngươi đẹp trai, nhưng mà, dáng vẻ đẹp trai khiến mẹ ngươi tự hào, khiến vợ ngươi cảm giác có nguy cơ lớn, còn có lợi ích gì đâu?
Không thấy Phong Linh viết tiểu thuyết kia... bởi vì đẹp trai mà đến giờ đến cả tiền vốn cũng không có…
Tả Tiểu Đa hồi lâu mới nói: “Không phải Vạn Lão không có yêu cầu, mà là yêu cầu... đoán là ta không hẳn làm được...”
“Có yêu cầu gì?”
Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình đồng thời dựng thẳng người, hết sức chăm chú.
Loại yêu cầu này, Tả Tiểu Đa có thể không rõ, nhưng mà hai người họ làm sao mà không hiểu chứ?
“Vạn lão nói... nếu có một ngày ta có thể thống trị thiên hạ, hi vọng ta có thể tha cho Linh tộc một con đường sống... đại khái chính là ý này đi?”
Tả Tiểu Đa không xác định nghĩ tới điều kiện này, thật ra Tả Tiểu Đa vẫn cảm thấy hơi vớ vẩn...
Đây là quá xem trọng ta rồi!
“Ngươi xác định?” Hai người Tả Trường Lộ mở hai mắt thật to, đồng thời hỏi.
“...” Tả Tiểu Đa lần nữa tìm kiếm ký ức, cuối cùng nói: “Xác định!”
“Thật sự chắc chắn? Vận mệnh của một tộc sao?” Lần này, không chỉ Ngô Vũ Đình, mà cả Tả Trường Lộ sắc mặt đều tái nhợt, cả người đều cảm thấy như trên trời rơi xuống.
“Chắc chắn, đúng là nói như vậy.” Tả Tiểu Đa gật gật đầu, có hơi mờ mịt.
Ta cảm thấy sâu sắc rằng cha mẹ đang thực sự đang chuyện bé xé ra to và làm lớn chuyện... không tự tin rằng con trai ngài chính là ta đây có thể đạt được như vậy.
“... Con trai...”
Ngô Vũ Đình lấy tay che mặt, dùng ngón tay xoa xoa hai bên thái dương, yếu ớt nói: “... Ngươi thực sự quả quyết.”
“Vận mệnh của một chủng tộc...” Tả Trường Lộ thở dài một hơi.
Nhất thời hai vợ chồng chỉ biết than thở bất lực.
Mẹ nó, có đứa con trai như vậy chúng ta cũng thật quá may mắn rồi...
Trong lúc hồ đồ lại dám đáp ứng vận mệnh của một chủng tộc.
Ngươi lấy sự tự tin đó ở đâu ra vậy?
“Chuyện này cũng không tính gì chuyện lớn gì chứ?” Tả Tiểu Đa ngược lại hơi lo lắng bất an.
“Ngươi nói xem?”
“Ta cảm thấy cũng không có chuyện gì... nếu ta không thể đạt đến mức đó, thỏa thuận này tương đương với không có!”
“... Đúng.”
“Nhưng nếu ta thực tới đạt tới mức đó, loại chuyện này cũng chỉ là lời nói của ta, đúng không?” Tả Tiểu Đa đắc chí nói.
Ngô Vũ Đình và Tả Trường Lộ Nhìn nhau.
Tiểu Cẩu Đát nghĩ như vậy, quả nhiên cũng không có gì sai...
Nhưng mà...
Con trai, dường như ngươi đã bỏ qua quá nhiều... ngươi chỉ thấy kết quả, lại không thấy được quá trình...
“Cẩu Đát, nếu như chính ngươi không biết chuyện sau này, nhỡ như thời điểm nào đó Linh tộc có thể gặp phải đại họa ngập đầu... ngươi làm sao bây giờ?” Tả Trường Lộ hỏi.
“Hừ, ngươi sẽ làm gì nếu như Linh tộc liên tục bị gặp nguy cơ diệt vong, ngươi sẽ làm sao đây?” Ngô Vũ Đình hỏi.
“Nếu như ngươi vứt bỏ không cứu, sau này ngươi đạt tới mức đó, có thể nào chịu nổi nhân quả của một tộc không?”
“Mà nếu như không vứt bỏ, ngươi sẽ cần bao nhiêu sinh mệnh và hy sinh để bù đắp cho lời hứa hẹn kia? Còn ngộ nhỡ tất cả mọi người đều hy sinh mà ngươi vẫn không đạt được cảnh giới kia thì phải làm sao?”
“Có rất nhiều chuyện trong này đó, Cẩu Đát!”
“Ngươi đang nghĩ quá đơn giản rồi!”
Ngô Vũ Đình thở dài vỗ vỗ trán: “Cẩu Đát, ngươi đã đồng ý với nhân quả lớn của một chủng tộc rồi, nếu không hiểu thì có thể tưởng tượng thử vận mệnh của toàn bộ tinh hồn nhân loại đều đặt lên đôi vai của chính ngươi. Nếu ngươi nói một câu: ta mặc kệ, mấy chục tỷ người sẽ chết. Nếu ngươi nói một câu: ta phụ trách, mấy chục tỷ người sẽ có thể sống… Ngươi nghĩ xem đây là nhân quả lớn chừng nào?”
Tả Tiểu Đa sững sờ: “Nghiêm trọng như vậy hả?”
“Đúng là nghiêm trọng như vậy.”
Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình đồng thời gật đầu.
Sau đó liền nhìn đến Tả Tiểu Đa gãi gãi đầu, bất lực nói: “Nhưng ta đã đáp ứng rồi, có cách nào không?”
“...”
Những lời này hỏi xong, cả nhà á khẩu một lúc.
Đúng vậy, dù hậu quả có nghiêm trọng đến đâu thì hắn đã đáp ứng rồi, ngươi có thể làm sao bây giờ?
“... Vậy chỉ có chống đỡ, gánh vác...” Tả Trường Lộ nói không nên lời.
“Vậy không phải đã xong chuyện sao? Chờ mọi chuyện xảy đến... có gì ghê gớm chứ?” Tả Tiểu Đa nói.
Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình nhất thời không nói nên lời, hai người nhìn nhau, đều cảm nhận được ý nghĩ khác biệt: Chẳng lẽ đây là khoảng cách thế hệ?
Bây giờ suy nghĩ của giới trẻ đã biến thành đi bước nào tính bước đó, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng?
Mà suy nghĩ tính trước lo sau của chúng ta đã lỗi thời rồi sao?
Cả hai vợ chồng choáng váng một lúc mới hoàn hồn.
Đột nhiên cảm giác mất hứng...
“Thôi, còn chuyện khác không?”
“Còn có...”