Nhưng bây giờ tình hình đột nhiên thay đổi, sự thay đổi đến quá đột ngột, hơn nữa vừa đến đã là một tai nạn lớn đến không thể tưởng tượng được.
Đông quân vội vàng xuất trận, hơn nữa còn không có chủ soái trấn giữ, tổn thất vô cùng nặng nề, đến khi Đông Phương Chính Dương tức tốc trở về, trong lòng tràn đầy lửa giận, nhưng cuộc chiến trước mắt không thuận lợi đã thành sự thật, cho dù Đông Phương Chính Dương tập kết quân đội, dốc toàn lực kháng chiến, tình hình cuộc chiến cũng không hề lạc quan.
Bạch Vân Đóa và Tả Lộ Thiên Vương đang trên con đường phía đông thì gặp phải Tây Hải Đại Vu.
Ở phía bên kia, Nam Chính Càn ở Nam quân, tình trạng còn tồi tệ hơn, Du Tinh Thần đích thân trấn giữ, đánh lui hai vị Thiên Vương của Đạo Minh, còn bây giờ lại đụng phải Liệt Hỏa Đại Vu.
Nói tóm lại, sự sụp đổ đột ngột của phe Đạo Minh khiến cục diện chiến sự hoàn toàn sụp đổ, gần như không thể cứu vãn được.
...
Phía Thượng Kinh.
Nghe tin tình hình chiến tuyến nghiêm trọng chưa từng có, vợ chồng Tả Trường Lộ không thể đợi Tả Tiểu Đa tỉnh lại, dặn dò với Tả Tiểu Niệm điều gì đó rồi nhanh chóng thu dọn, lập tức xé rách không gian đi tới tọa trấn.
Tốc độ của bọn họ đương nhiên nhanh hơn rất nhiều so với Đông Phương Chính Dương và Nam Chính Càn, hơn nữa người mà bọn họ phải đối mặt cũng không phải là người như quân đội Vu Minh mà hai quân Đông Nam đang đối mặt có thể so sánh.
Tả Trường Lộ đi thẳng đến vùng đất nội địa của Vu Minh, và thậm chí còn dùng thần niệm làm chấn động đến Hồng Thủy Đại Vu, dẫn hắn đến.
Đã đến lúc này rồi bắt buộc phải hành động dứt khoát, phía Vu Minh cần phải đủ người vào cuộc.
Quân đội của Vu Minh phải rút khỏi Nhật Nguyệt quan trong thời gian ngắn nhất có thể.
Nếu không... một khi thật sự đánh vào Tinh Hồn, chắc chắn sẽ có một biển máu lửa ở khắp mọi nơi, và một khi bàn tay của quân đội Vu Minh nhuốm máu của dân thường, nó sẽ không còn là chuyện chém giết trên chiến trường nữa.
Nó chính là tử thù không thể hóa giải từ kiếp này sang kiếp khác!
Chiến đấu sa trường, sinh tử không oán.
Nhưng một khi tàn sát những người vô tội, sẽ trở thành không đội trời chung.
Đây là lý tưởng bảo hộ cơ bản của một người lính.
Trên Nhật Nguyệt quan, gió lớn đột ngột nổi lên, một tiếng hú kéo dài làm rung chuyển cả trời đất!
Ngay khi Tả Trường Lộ xé rách không gian đến vùng biên giới, liền cuộn tay, hàng chục nghìn quân của Vu Minh đã bị ông trực tiếp ném ra khỏi Nhật Nguyệt quan!
“Cút khỏi Nhật Nguyệt quan!”
Một tiếng quát lớn, làm rung chuyển cả không trung.
Về phía Vu Minh, một bóng người lao tới nhanh như tia chớp rồi hét lớn: “Ngự Tọa đại nhân, ngài đích thân ra tay thế này đã phá vỡ thỏa thuận cũ giữa chúng ta rồi đấy!”
Tả Trường Lộ hét lên: “Hậu Vân Hải, cỡ ngươi còn không có tư cách nói chuyện với ta đâu, gọi Hồng Thủy ra đây!”
Hai người Đan Không Đại Vu và Băng Minh Đại Vu đang vội lao đến đây, cách cả hàng chục dặm, thanh uy vang dội, nhưng khi nhìn thấy người đối diện, giọng nói liền chìm nghỉm xuống, hét nói: “Vững vàng, rút lui trước! Ta sẽ lập tức đi tìm lão đại đến đối phó với hắn!”
“Đừng có hy sinh vô ích!”
“Binh đấu binh tướng chọi tướng, các ngươi cho dù có lao về phía trước mà tự nổ cũng vô ích, vô duyên vô cớ hy sinh!”
“Đây là Tuần Thiên đấy!”
Sau đó trực tiếp lao lên không trung, há họng mắng: “Tên họ Tả kia, ngươi phá bỏ thỏa thuận, đại ca ta sẽ không buông tha cho ngươi, lo chờ chết đi!”
Tả Trường Lộ bất động: “Ta chờ ở đây! Nửa giờ nữa, đại quân Vu Minh các ngươi còn không rút lui ta sẽ ra tay giết hết! Phía sau ta là hàng trăm triệu lê dân bách tính, trong tay không chút vũ khí... có là phá bỏ thỏa thuận ta cũng không hơi đâu mà lo tới!”
Đan Không Đại Vu hét lớn: “Ngươi nhúng tay vào thế này, quả đúng là vô liêm sỉ, đồ vô lại!”
Băng Minh Đại Vu tức giận nói: “Xét về mức độ đê tiện bỉ ổi, ngươi đúng là đứng đầu thiên hạ!”
Tả Trường Lộ hừ một tiếng: “Bổn tọa có đê tiện bỉ ổi hay không không tới lượt ngươi lên tiếng! Ta chỉ nói một lần, còn không rút lui, đừng trách ta lạnh lùng, độc ác vô tình!”
Đan Không Đại Vu nói với vẻ bi phẫn: “Ngươi cứ chờ đó!”
Băng Minh Đại Vu bực bội nói: “Đợi lão đại của ta đến sẽ cho ngươi đẹp mặt, dám phá bỏ thỏa thuận, đúng là không biết cái chết là gì!”
Thế là hạ lệnh: “Rút lui một bộ phận trước đã!”
Đại quân Vu Minh thấy Ngự Tọa Tuần Thiên trong truyền thuyết đã ngự giá quang lâm đến Nhật Nguyệt quan, quả nhiên không ai dám di chuyển bừa bãi, nhanh chóng rút lui...
Giữa không trung, bóng dáng của Ngự Tọa Tuần Thiên sừng sững như một ngọn núi, cao một ngàn thước, vạm vỡ khổng lồ, trên tay cầm một con Tuần Thiên đao, tổng cộng dài hơn sáu nghìn mét!
Phản chiếu ánh mặt trời giữa không trung, không ngừng lóe sáng.
Ai nấy thấy xong trái tim đều rung lên từng đợt.
Một thanh đại đao khổng lồ như vậy, mỗi đao vung ra đã có thể giết chết hàng vạn người, có thể nói dễ như ăn cháo.
Bên cạnh Tả Trường Lộ là một bóng hình quyến rũ thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng không ai nghĩ rằng vị Vũ Quỷ này lại thực sự không đến.
Vợ chồng người ta phu xướng phụ tùy cả đời người, tất nhiên phải ở cùng nhau rồi!
Trước uy năng khủng khiếp đến cực điểm, tất cả quân Vu Minh cho dù vô cùng ấm ức nhưng cũng không có cách nào.
Lúc này, đang xuất hiện trên bầu trời là cặp vợ chồng Ngự Tọa Tuần Thiên, Đan Không Đại Vu và Băng Minh Đại Vu không đánh được người ta không thể dừng, nếu thật sự tiến lên chiêu lượng không chừng phải gặp trắc trở ở trận này mất.
Đám người Vu Minh đều kìm nén cơn giận, ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi chờ đợi, cứ để cho ngươi kiêu ngạo một lúc đi, đến khi Hồng Thủy đại nhân của bọn ta đến, để xem ngươi chết thế nào? !
Nhưng dưới sự chú ý của hàng trăm triệu người, Hồng Thủy Đại Vu lại không ngay lập tức chạy đến đây.
Mà dây dưa hơn nửa giờ đồng hồ!
Không biết có chuyện gì cản lại mất...
Tất cả Vu Minh ai nấy đều háo hức mong chờ.
Cứ thế trôi qua tròn bốn mươi phút, Hồng Thủy Đại Vu mới lửng thửng bước đến.
Vừa liếc mắt, cái đập vào mắt lại là Ngự Tọa Tuần Thiên đích thân ra trận bắt nạt người khác, ngay lập tức lửa giận bừng bừng, vội xông thẳng lên.
“Họ Tả kia, ngươi đã làm cái gì rồi?”
“Bảo Vu Minh các ngươi rút lui khỏi Nhật Nguyệt quan, ngay và luôn!”
“Có shit!”
“Có rút hay không?”