Nói cách khác, Ngự Tọa Tuần Thiên đã trở thành một đệ nhất thiên hạ khác đứng cùng với Hồng Thủy Đại Vu.
Cực đỉnh sở dĩ được gọi là cực đỉnh, và thậm chí còn trên cả đỉnh cao hoặc đỉnh cấp, là bởi vì cực đỉnh luôn hẹp đến mức chỉ có thể chứa được một người!
Cũng có thể nói là, thứ hai thế giới còn có người có thể khắc chế, nhưng là số một thế giới tuyệt đối không ai có thể khắc chế được!
Còn cực điểm này, vị trí cực điểm này, cái hàng đặc biệt này, đã bị phá vỡ bởi Ngự Tọa Tuần Thiên, hơn nữa còn phá vỡ một cách dữ dội!
Hồng Thủy Đại Vu đã đứng đầu thiên hạ từ lâu nhưng ông lại là người sống rất nguyên tắc, có cái làm có cái sẽ không, đây chính là Hồng Thủy Đại Vu!
Nhưng Ngự Tọa Tuần Thiên thì không!
Vị Ngự Tọa đại nhân này gần như không có chút nguyên tắc nào.
Đối với ông, chỉ cần có thể kiếm lời cho đại lục Tinh Hồn, thì đó chính là nguyên tắc!
Bất cứ ai cũng đừng đắc tội với ta, đó chính là nguyên tắc.
Kiểu người như vậy mới là đáng sợ nhất.
Ban đầu khi hắn chỉ là một cường giả xếp thứ hai sau Hồng Thủy Đại Vu là đã khiến những tu giả đỉnh cao còn lại phải kêu khổ thấu trời, mà lúc đó, mọi người vẫn có thể mơ mộng hão huyền rằng, Tả Trường Trường, ngươi quả thực là hung tợn, nhưng ngươi vẫn chưa đạt đến mức như Hồng Thủy Đại Vu đâu, nếu ngươi thực sự quá đáng, bọn ta sẽ đi tìm Hồng Thủy Đại Vu chủ trì công đạo.
Đặc biệt là các cao thủ Vu Minh lại càng góp nhiều sức lực hơn cả.
Nhưng bây giờ, người này vậy mà đã thực sự trở thành thiên hạ đệ nhất, được chính Hồng Thủy Đại Vu đích thân công nhận là đối thủ xứng tầm...
Thế này... thế này phải nói là...
Băng Minh Đại Vu, Liệt Hỏa Đại Vu, và cả Đan Không Đại Vu và những người khác ai nấy đều méo mồm, suýt nữa khóc ra tiếng.
Mọi người tâm tâm niệm niệm rằng nguy cơ của Nhật Nguyệt quan, tình thế nguy cấp chém giết lẫn nhau của ba đại lục giờ đã được giải quyết.
Nhưng những ngày tháng sau này phải làm sao mà sống đây?
Một mình Tả Trường Trường đã có thể theo kịp Hồng Thủy lão đại lại còn sánh ngang với ông ấy, nhưng đừng quên, hắn chưa bao giờ đơn độc, bên cạnh hắn vẫn còn một Vũ Quỷ, tuy tu vi không mạnh bằng hắn nhưng cũng chẳng kém hắn là bao.
Điều kinh khủng hơn nữa là hai vợ chồng này trông có vẻ chính trực, phong nhã và hào hoa, nhưng từ trong xương cốt lại sắm một vai lang sói đam mê sĩ diện, trời cao ba tấc, hết tiệc vặt lông cũng không đủ để hình dung độ keo kiệt của hai vợ chồng này!
Trước đây gặp phải cặp này chắc chắn sẽ bị lấy mất hai ngọn núi vàng, còn bây giờ, chỉ sợ hai ngọn núi bạch kim cũng chưa chắc sẽ đuổi đi được
Vu Minh rút quân trong một đêm, nhưng việc rút quân ở đây chỉ giới hạn ở việc rút đại quân như lời nói của Hồng Thủy Đại Vu, ngoài ra không đề cập đến việc rút các tiểu quân, đặc biệt là những nhóm cao thủ có quyền tự chủ, trước mắt đã lẻn vào bên trong đại lục Tinh Hồn rồi.
Ngược lại, các cuộc chiến tranh cục bộ càng trở nên nguy hiểm hơn do sự lui binh đột ngột này.
Tuy nhiên, cả Tả Trường Lộ và Hồng Thủy Đại Vu đều không đề cập đến chi tiết này, dù sao thì chiến tranh rốt cùng cũng không tránh khỏi thương vong, mà cuộc chiến của những cao thủ thế này mới dễ dàng mở ra con đường đột phá nhất.
Cánh quân phía nam ở xa nhất khi nhận được lệnh lui binh đã phản công trở lại trận địa ban đầu, dưới sự lãnh đạo của đại soái Nam Chính Càn, ai nấy đều chìm trong ý nghĩ coi thường cái chết.
Nhưng lúc đang xông lên thì đại quân Vu Minh bất ngờ rút lui như thủy triều...
Một số vị Đại Vu tập hợp quân đội, trong khi rút lui thì kiểm tra tổn thất.
Còn phía Đạo Minh và Tinh Hồn, tất cả các cao cấp từ đại soái trở lên đều được tập hợp lại để họp.
Sau trận đại chiến là trăm công nghìn việc, và tổn thất nặng nề do đối phương vỡ trận tạo thành quả thực không thể tưởng tượng được.
“Về chuyện này, bên phía Đạo Minh cũng phải cho họ lời giải thích.”
Tả Trường Lộ ngồi trên bàn chủ tịch, đập bàn hỏi thẳng: “Nồi này ai đội đây? !”
“Còn nữa, những tổn thất của tộc Tinh Hồn phải làm sao để bù đắp nữa?”
“Sơ suất như vậy sao có thể xuất hiện được! ? Quân đội Đạo Minh các ngươi ăn shit mà lớn à? !”
Đạo Minh Thất Kiếm bị mắng đến mặt đỏ tía tai.
Nhưng miệng cũng không thốt ra được một câu phản bác nào, thực sự là quá mất mặt...
“Ngự Tọa đại nhân, trong chuyện này chỉ e còn có điều gì đó kỳ lạ, hơn nữa... còn có một vấn đề quan trọng hơn cần được báo cáo.” Đông Phương Chính Dương đứng dậy.
“Nói đi.”
“Việc trở lại của yêu tộc vốn đã được tiết lộ từ trước, nhưng ngày trở lại vẫn chưa chắc chắn, dù chúng ta, phe Đạo Minh hay phe Vu Minh vẫn có một khoảng thời gian làm bước đệm nhất định, có thể bình tĩnh sắp xếp, nhưng sau trận chiến này, cả ba bên đều bị thương vong rất nặng, dẫn đến vô số khí sát phạt sinh sôi, hấp thụ cho các vì tinh tú đã xuất hiện lúc trước, dẫn đến sát cục các chòm sao nam bắc đều được định, yêu khí dần dẩn tràn ngập, từ đó khiến ba trăm sáu mươi lăm yêu tinh trên bầu trời bắt đầu có xu hướng lấp lóe, chỉ e trong một thời gian ngắn... yêu khí phát ra từ vô số ngôi sao này sẽ cung cấp tọa độ đủ rõ ràng để dẫn đường cho yêu tộc còn đang trôi nổi ở bên ngoài.”
Mọi người yên lặng một hồi.
Nếu là như vậy, thế cục đã hiểm ác hơn rồi.
Chỉ nghe Đông Phương Chính Dương nói: “Mà phòng tuyến Cấm Không đã định trước, chúng ta đại khái còn cần khoảng trên dưới thời gian nửa tháng để có thể hoàn thành, nhưng bên phía Đạo Minh kia… Chỉ sợ còn phải mất thêm không ít thời gian...”
Lôi Đạo Nhân cắn răng nói: “Dù là lấy mạng người để đập vào, cũng nhất định phải xây dựng xong!”
Tả Trường Lộ thở dài nói: “Những người phạm sai lầm trong trận chiến này, đều đi xây dựng phòng tuyến đi, coi như lấy công chuộc tội.”
Lôi Đạo Nhân yên lặng một lát rồi nói: “Được.”
Đây cũng là không còn biện pháp nào rồi, sai lầm lần này quá lớn; nếu như không trừng phạt nghiêm khắc, hai đại lục cũng chẳng còn ai tâm phục nữa, thế nào cũng sẽ tạo ra vết nứt trong mối quan hệ liên minh của ba đại lục trong tương lai.
Đặc biệt là tứ đại quân đoàn của đại lục Tinh Hồn, sợ rằng sẽ trực tiếp xảy ra bạo loạn, lão tử canh giữ phòng tuyến mấy vạn năm, các ngươi vừa đến chiến đấu, mới không quá nửa năm thì đã mất rồi...