Tả Tiểu Đa ngẩng đầu, đông ngó một chút tây xem một chút, dường như hiếu kỳ với tất cả mọi thứ, trên thực tế mỗi một người đi qua, quỹ đạo mệnh vận đều bị hắn thu hết vào mắt, nhìn một lần!
Mặc dù là mò kim đáy biển, nhưng mà... Tả Tiểu Đa cũng muốn nhìn thử một chút, xem mình không dùng năng lực của bản thân, có thể lôi được những đối thủ đang núp sau màn ra hay không?
Nhỡ đâu thật sự gặp được một người thì sao?
Không thể không nói Tả Tiểu Đa mơ rất đẹp, nhưng mà trên thực tế cái chuyện há miệng chờ sung, cắm sào chờ nước như thế này, ở trong lịch sử cũng xảy ra rất nhiều lần trùng hợp...
Nhưng mà...
Hiển nhiên vận khí hôm nay của Tả Tiểu Đa không tốt như hắn tưởng, nhìn lâu như vậy, từ đầu đến cuối cũng không được chút nào.
Lại qua chốc lát, Tả Tiểu Đa đảo tròng mắt một vòng, nói: “Niệm Niệm mèo, ngươi muốn đi dạo nơi nào? Ta đi theo ngươi.”
Hắn hồi lâu cũng không thu hoạch được gì đột nhiên nghĩ tới.
Toàn bộ cái đại lục Tinh Hồn này, dường như không ai có vận khí tốt hơn Tả Tiểu Niệm cả!
Nếu mình không có phát hiện gì, vậy chỉ cần dùng Niệm Niệm mèo là được rồi...
Tả Tiểu Đa lập tức phấn chấn tinh thần.
Nếu như Tả Tiểu Niệm cứ đi dạo khắp nơi, bản thân mình lại đi theo, ngược lại có khả năng sẽ có chút thu hoạch...
“Đi theo ta?” Tả Tiểu Niệm ngẩn ra một lúc.
Từ lúc nào mà ta trở thành người quyết định rồi, hắn lại muốn giở trò gì đây...
“Ừm, bây giờ đổi lại ta đi theo ngươi.” Tả Tiểu Đa cười hì hì nói: “Nói không chừng đi theo ngươi có thể kiếm được vài món đồ chơi linh tinh như cái gì mà Nam Đấu, Bắc Đấu ấy.”
“Chỉ toàn biết mấy thứ không đâu, làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy!”
Tả Tiểu Niệm xí một tiếng, nhưng trong lòng cũng vẫn không kiềm được nghĩ về vấn đề này: “... Có khi nào... thật sự gặp được hay không ta?”
Hai người lại tiếp tục đi dạo loanh quanh, vốn Tả Tiểu Niệm còn xem việc tìm người là chuyện quan trọng, chẳng qua trong lúc suy nghĩ, nàng cảm thấy loại chuyện ăn may kiểu này không quá đáng tin, nên dần dần cũng không còn quan tâm về nó nữa, chỉ đơn thuần đi xung quanh dạo chơi, trong vô thức đi về hướng tiệm quần áo ở bên kia...
Con gái mà, ừm, nên nói là phụ nữ, nữ sinh, phái nữ, bất kể họ có bao nhiêu quần áo, bao nhiêu đồ đẹp, cũng sẽ trong vô thức cảm thấy bản thân thiếu thốn quần áo, và bộ đồ được trưng bày trong tủ kính mới là cái bộ hợp với bản thân nhất.
Khiến cho bộ trang phục sáng ngời trước mắt bản thân là cái bộ phù hợp với bản thân nhất...
Tóm lại là, trong tủ đồ của bản thân, sẽ luôn thiếu mất một bộ đồ, hoặc là bộ này, hoặc là bộ kia.
Nhưng Tả Tiểu Niệm không giống với những người con gái khác, nàng thuộc vào loại chỉ xem chứ không mua, đối với Tả Tiểu Niệm, chỉ cần đơn giản nhìn nhìn kiểu dáng rồi chụp vài tấm hình, cũng tương tự như có được vậy.
Và tình huống thực tế này không khỏi làm cho ánh mắt nhìn Tả Tiểu Đa của từng nhân viên bán hàng đều hết sức khinh bỉ: Đáng tiếc chàng trai đẹp trai như vậy mà lại là một tên nghèo...
Có cô bạn gái xinh đẹp như vậy mà lại không có tiền mua đồ cho bạn gái, chỉ có thể để bạn gái chụp tấm hình...
Nhưng rốt cuộc dáng vẻ của hai người họ vẫn là không có gì để nói, nam thì đẹp trai nữ lại xinh gái, khí chất bên ngoài cũng xem như xuất chúng, những nhân viên bán hàng đó cũng không có ai dám nói lời nhạo báng, điều này khiến cho Tả Tiểu Đa cảm thấy có chút đáng tiếc, làm cho đại gia ta hụt mất nhiều cơ hội ra vẻ, hiện tại đại gia chính là kiểu tiền dư nhiều của, dùng cũng không dùng hết mà...
Vốn dĩ hắn đã tính hết rồi, nếu vào lúc có người chế giễu, có người thấu hiểu, hắn trực tiếp mua luôn cả cái tiệm này, tặng cho những người không chế giễu, rồi lại đuổi ngay cái người vừa chế giễu... làm màu một trận, không ngờ lại không có cơ hội đó.
Sầu quá là sầu mà, Tả đại tài chủ ta vậy mà có ngày có tiền không có chỗ tiêu, nhân sinh nha, hiu quạnh tựa hoa...
Sau khi dạo tiếp khoảng một tiếng... rốt cuộc cũng để Tả Tiểu Đa đụng chuyện.
Ở phía trước, Du Tiểu Hiệp mặc một chiếc áo gió lớn màu trắng, bao trùm lấy cơ thể tròn vo cồng kềnh, đầu ngưỡng cao, rảo bước lớn tiến đến.
“Lão đại! Lão đại!”
Cách từ xa Du Tiểu Hiệp đã hưng phấn hô lên, âm thanh hô hào đó lớn đến độ khiến mọi người xung quanh không khỏi liếc nhìn.
Tả Tiểu Đa theo bản năng muốn quay đầu bỏ đi.
Sao mỗi lần ra ngoài đều đụng phải tên mập này nhỉ?
Đây là cái vận gì không biết!
Hắn đương nhiên không biết, ngay sau khi hắn đến thủ đô, Du Tiểu Hiệp ngày nào cũng quan sát hắn, lúc ở nhà thì không nói, nhưng chỉ cần Tả Tiểu Đa ra ngoài đi dạo, đi chơi, bị người khác phát hiện, Du Tiểu Hiệp sẽ là người nhận được tin đầu tiên, sau đó lập tức chạy đến “tình cờ gặp mặt”.
“Ồ... Tiểu Mập.”
Tả Tiểu Đa liếc mắt, toàn thân trên dưới chỗ nào cũng không thoải mái, sau khi Tả Tiểu Đa biết bản thân mình tuy là tu nhị đại đỉnh cao chính thống nhưng lại không thể ngồi mát ăn bát vàng, chỉ có thể tiếp tục phấn đấu, không khỏi càng lúc càng cảm thấy, cái tên không biết đời thứ bao nhiêu này, vậy mà sống còn thoải mái hơn cả nhị đại chính tông là bản thân nhiều, cái loại nhiều rất nhiều luôn ấy...
Về điểm này, quả thật không thể nhẫn nhịn, chuyện này mà còn nhịn được thì có chuyện nào là không thể nhịn đây!
Còn chuyện chết người nhất là, Tả Tiểu Đa tự thấy bản thân sai lầm rồi, tự tạo nghiệt mà nâng cao bối phận của Du Tiểu Hiệp, nâng cao đến vị trí ngang bằng với bản thân... việc này khiến cho Tả Tiểu Đa hắn vô cùng không vui.
Vốn dĩ tên này gọi mình là lão tổ tông cũng không đủ nữa kìa!
Nhưng hiện tại, do Mặc Huyền Y kết bái với Tả Tiểu Niệm, vì vậy đến ngày thành hôn, bản thân mình còn phải gọi hắn một tiếng anh rể? Và thậm chí là phải luôn gọi anh rể!
Xí!
Quả thật là lỗ to rồi!
Vốn hắn chỉ là muốn giúp đỡ Mặc Huyền Y, kết quả lại để tên tiểu tử này chiếm được lợi...
Trong lòng của kẻ khởi xướng tự tạo nghiệt không thể sống Tả Tiểu Đa quả thật càng nghĩ càng tức.
“Lão đại, ha ha ha... ngài đây là đang đi dạo với chị dâu sao?” Du Tiểu Hiệp mặt mày hớn hở cười mỉm.