Sau đó, một Khí Vận Long đột nhiên lao tới, Tả Tiểu Niệm tay không xuất chiêu, Khí Vận Long đã rơi vào lòng bàn tay nàng rồi biến mất không còn gì nữa.
Băng Phách theo Đoạt Linh Kiếm trở về, Tả Tiểu Niệm sắc mặt lạnh lùng, từ đầu trận đến giờ sắc mặt nàng không chút thay đổi.
Nàng bay thẳng lên, lạnh lùng cao ngạo, sáng như minh nguyệt, tinh khiết như băng tuyết, phiêu diêu bay đi.
Tuyết Phách cầm theo Đoạt Linh Kiếm, hóa thành một thần quang băng tuyết, đi theo bên cạnh Tả Tiểu Niệm.
Bất cứ nơi nào nó đi qua đều mang hơi thở của băng tuyết, nơi đã đi qua không chịu được cái lạnh!
...
Bên kia, lúc này Lý Thành Long đã đánh bại Khổng Vân Thượng, lấy được Khí Vận Long, quay đầu lao về phía khu vực khác mà không hề dừng lại.
Còn có Chân Phiêu Phiêu cũng đánh bại một bạn học đỉnh Ngự Thần, cũng không hề lấy mạng đối thủ, chỉ đơn giản lấy đi Khí Vận Long, rồi cũng nhẹ nhàng lướt đi.
Chu Vân Thanh khắp người kiếm khí xung thiên, một kiếm ra đi thề không thu lại, dùng một chiêu kiếm đánh bay luôn đối thủ đang cạnh tranh đối diện, thu lấy Khí Vận Long rồi biến mất nhanh như chớp.
Khi họ đi vào, tất cả đều nhận được một giọng nói truyền từ Lý Thành Long.
Lần Quần Long Đoạt Mạch này đã xảy ra một biến cố, mọi người nếu đối mặt với đối thủ có thể nhanh chóng giải quyết, thì phải giải quyết đối thủ càng nhanh càng tốt, sau đó lập tức đi trợ giúp những người khác, giới hạn lớn nhất thì phải đoàn kết lại với nhau, tuyệt đối không được tham công mà lao vào chiến đấu!
Nếu không nguy hiểm lớn sẽ ập đến!
So với những người khác, Dư Mạc Ngôn xui xẻo hơn, gần đây đã gặp phải một Tinh Quân, hắn lại không giỏi mánh lới lươn lẹo, gặp dịp thì chơi như Tả Tiểu Đa, thấy điều bất thường thì vận hành sức mạnh lớn nhất của bản thân, hẳn nhiên dẫn đến sự chú ý cao độ của đối phương, không có chút bất cẩn xem thường, trái lại vô cùng nghiêm túc nhìn nhận, và tất nhiên, phải rơi vào một trận chiến khó khăn.
Tả Tiểu Đa, người nhanh chóng giải quyết đối thủ là Cự Môn Tinh Quân đánh thẳng một mạch, băng qua màn sương mù dày đặc và tiến vào một chiến trường khác.
Chỉ nhìn thoáng qua đã có thể thấy Độc Cô Nhạn Nhi đang cố hết sức cầm kiếm để đáp trả kẻ địch, giao tranh ác liệt với đối thủ phía đối diện, rõ ràng Độc Cô Nhạn Nhi đã rơi vào thế bất lợi tuyệt đối.
Mặt mày tái mét, quần áo bê bết máu, loạng choạng rút lui liên tục, chỉ có thể chống cự và chiến đấu để giành lấy sự sống của mình mà thôi.
Độc Cô Nhạn Nhi cũng đã đạt tới đỉnh cao Phi Thiên sau một khoảng thời gian dài bế quan trong Diệt Không Tháp, nhưng căn bản của nàng lại kém hơn người khác không chỉ một bậc, tuy rằng tu cảnh là tương đương, nhưng thực lực của nàng lại chưa bằng tất cả mọi người, cho nên so với đối thủ hiện tại, nàng kém xa.
Nếu Tả Tiểu Đa không kịp đến giúp đỡ, thì nhiều nhất chỉ trong vài phút nữa thôi, Độc Cô Nhạn Nhi sẽ phải bỏ mạng.
Tả Tiểu Đa nhìn thấy tình hình cũng không nói lời nào, đầu tiên là vung một thiên cơ phê lệnh qua đó, sau lại uy dũng bay lên bầu trời, Cửu Cửu Miêu Miêu chùy nhắm vào đầu mà nện xuống.
“Bang” một tiếng, thanh kiếm trong tay thanh niên phía đối diện bị nện đến đột nhiên ngẩng lên, hắn loạng choạng lùi lại.
Ngẩng đầu nhìn lên Tả Tiểu Đa, hắn hét lớn: “Bổn tọa là Tinh Quân của Bắc Đẩu Phúc Thiện Lộc, người đến là ai?”
Tả Tiểu Đa dùng chùy đập lên, nói lớn: “Bắc Đẩu thứ ba, Thiên Cơ Tinh Quân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ta là Thần Long Đại Kiếm Long Vũ Sinh, xin chỉ giáo!”
Vị Thiên Cơ Tinh Quân này đột nhiên nổi cơn giận dữ: “Ngươi không phải là Tả Tiểu Đa sao? Cái gì mà Thần Long Đại Kiếm? Cái gì mà Long Vũ Sinh!”
“Biết rồi ngươi còn hỏi, lảm nha lảm nhảm!” Tả Tiểu Đa không dừng lại nửa phút, Thiên Hồn Mộng Yểm chùy đã dùng toàn lực vung tới, cả người hóa thành một cơn lốc trắng đen xen lẫn, bóng dáng như ẩn như hiện.
Độc Cô Nhạn Nhi lảo đảo lùi lại mấy bước, cố gắng hết sức ổn định cơ thể, thấy viện binh đã tới, nhưng nàng không dám khinh suất chút nào, vội vàng uống thuốc chữa trị vết thương, vốn muốn khôi phục sức chiến đấu, nàng nâng kiếm lên và theo dõi tình hình trận chiến, sẵn sàng tấn công chi viện bất cứ lúc nào.
Thiên Cơ Tinh Quân phẫn nộ.
Ta làm gì biết tiểu bối nhà ngươi họ tên là gì, là sau khi vừa mới giao lưu bám càng với tên tiểu tử kia mới biết đấy được không.
Nhưng đối phương nói cũng không sai, ngươi biết ta là Tả Tiểu Đa vậy mà còn đi hỏi tên họ, đúng là không có chuyện còn cố tìm mà hỏi, tẻ nhạt đến cực điểm.
Nhưng cứ vào lúc quan trọng thế này lại không thể giải thích được, thực sự là ta không hề biết...
Chỉ có thể nín lại mà chiến đấu với Tả Tiểu Đa.
Nhưng Thiên Cơ Tinh Quân càng đánh càng kinh ngạc, với chiến lực tu vi của bản thân, và kinh nghiệm phong phú nhờ chiến đấu nhiều năm như vậy, cảnh giới tu luyện cao siêu của hắn, lại bị Tả Tiểu Đa ngược lại trấn áp xuống thế hạ phong, hắn vô lực rút lui!
Chuyện này quả thật... thực sự là sao có thể có chuyện đó.
Thiên Cơ Tinh Quân không chịu đè áp, gầm lên một tiếng, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một chút ánh sao, rồi lập tức hóa thành một thanh kiếm tinh quang cực lớn, khai triển chiến đấu chính diện với Cửu Cửu Miêu Miêu chùy của Tả Tiểu Đa!
Ầm ầm ầm...
Một cuộc đối đầu trực diện không hoa mỹ và giả tạo như vậy, thực sự có khả năng gây chấn động thế giới.
Tả Tiểu Đa càng đánh càng hăng, hỏa lực lần thứ hai được kích hoạt hoàn toàn, Viêm Dương Chân Kinh đột nhiên biến đến cực điểm, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một vầng mặt trời cực lớn, rực rỡ đến chói mắt, lan tràn vô tận, Cửu Cửu Miêu Miêu chùy liên hoàn đập xuống như một màn mưa dày đặc.
Vừa chiến đầu vừa thiêu dốt, khi trận chiến sắp đến hồi kết, đột nhiên ánh sáng sao lóe lên, ba ngôi sao sáu cánh Tinh Không Bất Diệt Thạch rực ra.
Coong coong coong...
Thiên Cơ Tinh Quân nhanh chóng đánh rơi ngôi sao sáu cánh, tức giận nói: “Ngươi lại còn có ám khí, đê tiện...”
Nhưng hắn ta chưa kịp dứt lời, đã đột nhiên kêu lên một tiếng, là một ngôi sao sáu cánh từ dưới đất bay lên, xuyên qua giày dép, cắm vào máu thịt gan bàn chân, rồi lại tiếp tục lao lên, tiếp tục phá phách!