Lúc đầu còn dựa vào hình thể to lớn của ta, cả đám dùng ta làm tấm chắn mới ra khỏi phạm vi của thiên kiếp, có bao nhiêu thú mà có ai cảm ơn ta tiếng nào đâu, chuyện này thì tính sao?
Ai biết được Yêu Hoàng sẽ quyết chiến ở một nơi hẻo lánh như vậy? Hơn nữa hai phe đều đến lúc chuẩn bị xuất ra đại chiêu, được chưa?
Hai anh em chạy theo ta thì tình cờ có duyên gặp được Đông Hoàng bệ hạ, Đông Hoàng bệ hạ tuy không lộ rõ hình dáng nhưng hai tên kia đã xông lên chặn đường cũng đâu phải do ta xô ra, họ bị đánh nát thì sao lại tính sổ lên đầu ta?
Ta đến lãnh địa anh em của ta để dưỡng thương, đâu có trêu ghẹo hay khiêu khích ai!
Hai vị Tổ Vu đánh nhau trong lãnh địa anh em của ta, hắn là chủ đất thì ra khuyên can cũng hợp tình hợp lý chứ, kết quả là bị Chúc Dung Tổ Vu tức giận đánh chết tại chỗ...
Chưa nói đến việc Tổ Vu bụng dạ hẹp hòi, xử lý mọi việc không đúng mực, không nói là vận mệnh của bạn ta đã như vậy, sao ngược lại còn đổ lỗi lên đầu ta?
Dù lúc sau đó nữa, trời bị sập cũng đâu có trách ta được!
Ta đến nhà của huyền quy để chữa lành vết thương, hai anh em định yên tĩnh, sống ổn định và hoà bình lâu dài. Nhưng Oa Hoàng bệ hạ lại muốn vá trời nên không thể không giết huyền quy. Không phải ta không muốn giúp hắn, nhưng mà nếu đi lên thì cũng coi như tự mình đắp mồ chôn chung...
Nhưng mà, cho dù ta không đi đến chỗ của huyền quy, chẳng lẽ Oa Hoàng bệ hạ sẽ không vá trời à?
Nếu ta không đi, huyền quy cũng không thể thoát ra khỏi cái chết, vậy thì liên quan gì đến ta?
Còn về phần sau đó thì càng vô căn cứ. Đồ đệ của Ngọc Thanh thánh nhân chạy mất... rồi giáo phái lớn của Thượng Thanh thánh nhân không còn…
Làm sao Chu Yểm ta có bản lĩnh lật đổ trời đất đẳng cấp như vậy?
Mà ta lại không biết?
Nên nói từ đâu?
Về phần Đông Hoàng bệ hạ bị Tổ Long và Thủy Phượng tập kích…
Nhiều người dứt khoát chắc chắn rằng ta đã lên kế hoạch để trả thù cho người anh em của mình!
Trời đất chứng giám, từ khi nào mà ta lại có khả năng chỉ huy Tổ Long và Thủy Phượng? Hai vị đó có thể đánh ta tan thành tro bụi, thậm chí ta còn không dám chạm mặt với họ...
Có người còn nói ta ở trong thiên địa Đại Năng giả có thể làm được chuyện đó, cũng quá coi trọng ta rồi!
Tại sao một đống chuyện không hay ho như vậy lại chụp lên đầu ta? Đạo lý ở đâu chứ?
Lẽ nào lại như vậy?
Không phải ta chỉ là một sinh vật yếu ớt thôi sao?
Ta cũng không phải là...
Cuối cùng Chu Yểm cũng suy nghĩ cẩn thận, mẹ kiếp, ta nên ẩn cư theo lời Đông Hoàng bệ hạ nói, sau này gặp được cao nhân, tự nhiên sẽ có ngày thấy được mặt trời, trở về nhân gian!
Cho tới bây giờ, ta rốt cục cũng gặp được, chứng tỏ là Đông Hoàng bệ hạ nói đúng...
Quả đúng là thần thông quảng đại, nhìn xa trông rộng!
Sau này khi nào gặp lại Đông Hoàng bệ hạ, nhất định phải thành tâm thành ý dập đầu mấy cái...
Sau đó ta đi theo quý nhân đến một nơi định mệnh, chỉ có may mắn và may mắn, đâu đâu cũng là công đức chi khí...
Quả nhiên là quý nhân cho ta thấy được các mặt của xã hội...
Thế giới rộng lớn thực sự!
Giờ phút này, nhìn thấy Tả Tiểu Đa hàng thật giá thật, may mắn phủ đầy người, đang đi xung quanh mình, Chu Yểm mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim ra vẻ thành thật.
Ta rất hiền lành, ta nếu ngươi xảy ra chuyện gì thì cũng đừng trách ta, cũng đừng đổ lên đầu ta!
Chu Yểm cẩn thận đè nén hơi thở của mình, nhìn Tả Tiểu Đa.
Ta thực sự không muốn làm hại ngươi...
Sau đó, thấy thằng nhóc dạo một vòng quanh mình, rồi vòng lại lần nữa... đôi mắt hắn đầy vẻ khó hiểu.
“Ngươi… đi quanh ta làm gì?” Chu Yểm gãi gãi đầu.
“Ngươi tại sao lại cường tráng như vậy?” Tả Tiểu Đa rất tò mò, thật sự rất hiếm thấy một “người khổng lồ” vạm vỡ như vậy.
Ngay cả chú Nam Chính Càn... cũng hoàn toàn không to như tên này.
Hạng Xung là người cao nhất trong số đám bạn của hắn... nhưng Hạng Xung còn thấp hơn tên này ít nhất hai cái đầu!
Quả thật là... rất...
Ngay khi nhìn thấy thân thể này, những từ như “vạm vỡ, dũng mãnh, cường tráng” này kia cứ tự động bật ra.
“Ta… cứ lớn thế này, có vấn đề gì không?” Chu Yểm sờ sờ đầu, có phải mình quá to lớn không?
“Tu vi của ngươi đạt đến trình độ nào? Cấp mấy?” Tả Tiểu Đa nói.
Chu Yểm thành thật gật đầu: “Cũng tạm...”
“Cũng tạm? Cụ thể là bao nhiêu?”
Cụ thể là bao nhiêu... Câu hỏi này làm Chu Yểm bối rối.
Suy nghĩ hồi lâu, hắn nói: “Nếu nói là đương kim thiên hạ, dưới tình huống bình thường hẳn là có thể chiến đấu một trận...”
Câu trả lời này khiến Tả Tiểu Đa chấn kinh.
Giọng điệu này dường như không phải là mạnh bình thường!
“Thật đúng lúc quá, chúng ta có chuyện cần xử lý gấp. Ta và sư phụ đã lâu không gặp lại, cũng không thể đi... Ngươi xem, ngươi có thời gian không?”
Tả Tiểu Đa hỏi.
“Có thời gian.” Chu Yểm có thể nói không có thời gian sao?
Đây là học trò của quý nhân hắn.
Sau đó Tả Tiểu Đa lấy ra một tờ giấy kỳ quái nói: “Ngươi có nhìn thấy mảnh giấy này không, ngươi đi đến nhà máy in đó... ta chỉ cho ngươi đi thế nào... ngươi đi tới đó mang hết mấy cái bản in giống như này về đây.”
Tả Tiểu Đa phải bàn với thầy Tần cách đối phó với Vương gia...
Hắn cảm thấy từ trước đến nay không có gì khó khăn.
Điều duy nhất cần xem xét là cần làm những gì về sau.
Đừng nhìn Vương gia hiện nay bị tố cáo khắp cả nước, xem ra Vương gia đã hoàn toàn là chuột chạy qua đường rồi, gia tộc là con đường cuối cùng.
Nhưng một khi Vương gia bị tàn sát, chủ đề sẽ vô cùng lớn, tất nhiên cũng sẽ có vô số lời chỉ trích nặng nề.
Đây là chắc chắn.
Tả Tiểu Đa luôn chủ trương đánh chính diện, giết trực tiếp, chiến một trận máu chảy thành sông.
Nhưng Lý Thành Long kiên quyết phản đối kế hoạch này.
Điều mà Lý Thành Long lo lắng là: khi Vương gia còn tồn tại, gia tộc Chiến Thần là bùa hộ mệnh của bọn họ, cũng là lời nhắc nhở đòi mạng của bọn họ... Mọi người đều đứng trên ngôi cao đạo đức và chỉ trích họ bằng ngòi bút hay văn chương.