“Phù Phù đưa ra ý kiến này cũng hay, dù đổi thành cha ta sắp xếp chuyện này thì chín phần mười cũng sẽ sắp xếp như thế này, cho dù thầy không muốn làm hiệu trưởng của Nhị Trung thành Phượng Hoàng, có lẽ cũng phải đến dạy ở Nhất Trung Thủy thành hay gì đó...”
Tả Tiểu Đa nhìn Lý Thành Long và mỉm cười đầy ẩn ý: “Vì e là thầy không biết, việc che giấu quân át chủ bài quan trọng như thế nào đối với sự an toàn của đại lục.”
“Nó quan trọng đến mức nào?” Tần Phương Dương hỏi.
“Thông thường khi chiến tranh bắt đầu, đó sẽ là một cuộc hỗn chiến với tất cả các thành viên... Tuy nhiên, những người ở tầng cao chân chính sẽ không thực sự có hứng thú đến việc giết kiến. Những người thuộc cao tầng này thực sự không thích bắt nạt người khác... Đây là cũng là thái độ kiêu kỳ của những người tu luyện.”
“Vì vậy sẽ thường xuyên có các trận chiến bùng nổ ở cao tầng, thông qua một số ít cuộc quyết chiến cấp cao, trận chiến sẽ được định liệu theo.”
“Hơn nữa loại trận pháp quyết định này sẽ tiếp tục nổ ra trong một khoảng thời gian nhất định và nó sẽ không ngừng tăng lên, càng ngày càng trở nên cao cấp hơn.”
“Thầy Tần, sức chiến đấu chất lượng cao này của thầy chưa từng xuất hiện trước mặt người ta, không ai biết rõ, cũng không nằm trong mục tiêu thiết lập của kẻ thù. Sau khi đối phương thăm dò con át chủ bài cao cấp của chúng ta, sẽ có cảm giác chiến thắng vững vàng. Dù có hơn chúng ta một cao tầng cũng đủ để nghiêng lệch toàn bộ cục diện trận chiến. Nếu thầy Tần xuất hiện vào thời điểm mấu chốt, đương nhiên sẽ có tác dụng lật ngược tình thế!”
“Cái gọi là phản công ở hiệp đấu mấu chốt nhất, là bởi vì nhân tố chuyển bại thành thắng can thiệp vào, thầy Tần, thầy chính là nhân tố như vậy!”
“Thầy Tần, thầy chỉ cần phụ trách thắng một trận là được! Chỉ cần khiến cho kẻ địch trong khoảnh khắc nắm chắc nhất lại bị phản công, đó chính là công lao to lớn, quyền lực bao trùm tinh hồn!”
Lý Thành Long gật đầu nói: “Với quan hệ của Tiểu Đa, chúng ta có thể dễ dàng liên lạc với bên trên, hiện tại cục Thiên Đạo đã kết thúc, ta tin tưởng các nhóm người cao tầng sớm sẽ trở lại, những gì chúng ta nói thầy Tần có thể không tin, nhưng chuyện mà cấp cao đưa quyết định xuống thì thầy sẽ không thể nghi ngờ gì!”
Tần Phương Dương ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Chuyện này thật sự phải do cấp trên quyết định và xác nhận, nếu không... cho dù lời ngươi nói có hợp lý và hay chuẩn xác, nhưng mà để ta cứ trốn trong thành Phượng Hoàng, luôn luôn cảm thấy vì chuyện riêng tư mà gác lại sức mạnh cao cấp như vậy, chẳng những ta không thể chấp nhận được, mà ngay cả khi ta đón lão hiệu trưởng của các ngươi trở về, nàng cũng sẽ không vui, trong lòng cũng buồn bực.”
“Chuyện này cũng dễ nói.”
Tả Tiểu Đa nói: “Ta sẽ thu xếp.”
Tần Phương Dương thở dài: “Cuối cùng thì cũng phải dựa vào ánh hào quang của học trò... đi cửa sau!”
“Ha ha ha...”
Cả đám cười ồ lên.
Sau đó đương nhiên là Tả Tiểu Đa ra ngoài gọi điện.
Cuộc điện thoại vừa kết nối, Tả Trường Lộ ở bên kia nghe tin thì vui mừng khôn xiết, nói sẽ lập tức quay lại để trao đổi trực tiếp.
Sau đó thì bên này tha hồ tưởng tượng, hoặc là khai triển kế hoạch tiếp theo.
“Thầy Tần, nếu thầy đến thành Phượng Hoàng, Chu Yểm không thể đi theo thầy được nữa.” Lý Thành Long cố nén cười.
“Vậy cũng đúng.”
Mọi người cúi đầu như gà mổ thóc, nín cười.
Theo thuộc tính không may của Chu Yểm, thật sự nếu theo Tần Phương Dương đến thành Phượng Hoàng làm thầy giáo, ước chừng những đứa trẻ trong toàn trường sẽ bị hắn gây rắc rối, chuồn đi mất hết.
Cho nên, cho dù trực tiếp xử lý tên này ở đây, Chu Yểm cũng không thể đi theo hắn!
“Chu Yểm tạm thời đi theo ta...” Tả Tiểu Đa nói.
“Như vậy cũng tốt.”
Tần Phương Dương quay lại hỏi Chu Yểm: “Chu huynh, ngươi có muốn đi theo Tiểu Đa không?”
Chu Yểm vội vàng gật đầu.
Hắn có thể nào không vui?
Hắn cam tâm tình nguyện!
Nhìn vào vận may của thằng nhóc này, mẹ nó dáng vẻ tuyệt thế vô song, sao ta lại không đồng ý chứ? Bị ngốc sao?
Dù gì thì hắn cũng mạnh hơn gã họ Tần này rất nhiều.
Gã họ Tần này gần như ăn tươi nuốt sống toàn bộ thân thú của ta, từ đầu đến chân, lục phủ ngũ tạng, linh hồn, đại não, tủy xương, huyết dịch, thần thức… Hắn đều ăn sạch sẽ.
Mỗi khi ở chung với hắn, con thú nhỏ luôn có cảm giác như sắp bị nuốt chửng...
Đặc biệt là mỗi khi cảm thấy tu vi của Tần Phương Dương thăng tiến đột ngột, Chu Yểm sẽ vô thức cảm thấy não của mình đang réo lên trong kinh mạch của đối phương.
“Hừ, Tiểu Đa, viên độc châu này giao cho ngươi, nhất định phải xử lý thỏa đáng.”
Tần Phương Dương giải thích mọi chuyện qua một lần, sau đó mọi người ngồi lại bên nhau hàn huyên tâm sự, thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Sau hai giờ...
Trời cao đang nổi gió.
Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình bước từng bước qua cửa.
Khoảnh khắc hai người bước vào, hai mắt Vương Lăng Vân lập tức nhòe đi.
“Ông nội Tả... bà nội Tả...”
Vương Lăng Vân nước mắt tuôn rơi.
“Vương gia mất rồi...” Tả Trường Lộ khẽ thở dài: “Tiểu Vân Nhi, ngươi sau này có dự định gì không?”
“Ta… cũng không biết nữa.”
“Vậy thì tạm thời ngươi cứ tiếp tục sống ở đây.” Tả Trường Lộ vỗ vai Vương Lăng Vân: “Buồn cũng chẳng ích gì, vì những người đó chẳng đáng đâu, nếu có ngày ngươi thực sự đến đó, hãy nói với ông nội ngươi, cứ nói những gì ta đã nói, Tiểu Vân Nhi cũng không có vứt bỏ người của Vương gia!”
“Được!”
Vương Lăng Vân càng lúc càng cảm thấy buồn bã không chịu nổi, không kìm được mà khóc, trút hết sự ngột ngạt trong lòng.
Ngô Vũ Đình cũng thở dài, hai người an ủi Vương Lăng Vân một hồi khiến tâm trạng hắn cũng bình tĩnh trở lại.
Sau đó hắn bước vào phòng.
Nhìn thấy hai vợ chồng cùng nhau đi tới, Tần Phương Dương theo bản năng đứng dậy chào: “Ngự Tọa đại nhân.”
Lúc trước, Tần Phương Dương và Tả Trường Lộ có vài lần gặp nhau, tất nhiên phần lớn là khi thành Phượng Hoàng tổ chức họp phụ huynh, nhưng bây giờ mới thấy được phong thái Ngự Tọa trong truyền thuyết, dù diện mạo vẫn thế nhưng phong thái hoàn toàn khác.
Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình khá bất ngờ, khi nhận được cuộc điện thoại, họ gần như theo bản năng nghĩ rằng Tả Tiểu Đa đang nói dối, nhưng mà được gặp lại Tần Phương Dương, cũng thật sự hiểu được Tần Phương Dương không những không chết mà còn gặp họa được phúc, Nhất Phi Trùng Thiên.
“Ngồi đi!”