Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2417 - Chương 2415: Đao Ma!

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2415: Đao Ma!

Dù tám đại Ma Quân, mười chín Ma Thần ở đây cũng không dám tiến lên ngăn lại.

Dù sao thì tu vi cao thâm như bọn họ, sao không biết đám người này đang trong trạng thái độ kiếp, chỉ cần mình vào vòng kiếp mây che phủ, sẽ bị xem la người giúp đỡ độ kiếp, cùng chịu thử thách thiên kiếp!

Chỉ có thể tránh xa!

Mà mười lăm người hiểu được đạo lý này mới dùng cách đặc biệt này chạy đông chạy tây, xuôi bắc ngược nam trong đại lục Ma tộc, nơi nào đi qua cũng tràn ngập thê lương, thi thể như núi…

“Quá đã…”

“Mọi người chú ý, đã đến luồng thiên kiếp cuối cùng, không cần tấn công mù quáng…” Tả Tiểu Niệm để ý đến số kiếp lôi giáng xuống từ trước, nhắc nhở mọi người.

“Rõ!”

Tay Tả Tiểu Đa cầm Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy, nhanh chóng đến gần Tả Tiểu Niệm, sau đó hai vợ chồng đội kiếp lôi xông về phía đám Lý Thành Long.

Mà lúc này đám người Lý Thành Long đã tập hợp lại.

Vốn dĩ bọn họ tính toán kỹ rồi, bọn họ đến đây chơi, vì để diệt Ma chúng đến mức tối đa, nhưng không phải đến tìm chết, đương nhiên đã mưu tính đường lui sau đó.

Sau đó đạo thiên kiếp cuối cùng giáng xuống, chu vi nghìn dặm đều bị bao phủ ánh sáng đèn chân không.

Sau khi kiếp lôi qua đi, đám người Lý Thành Long lóe lên, tập thể biến mất chẳng còn tăm hơi.

Đến cả Tả Tiểu Niệm cũng hơi nhúc nhích, sau đó đám người Lý Thành Long cùng biến mất, chỉ còn lại mình Tả Tiểu Đa ở hiện trường.

Tả Tiểu Đa cười ha ha, cầm chùy chỉ trời: “Ta đã thiên hạ vô địch rồi!”

“Gào cái lông!”

“Còn không đi mau!”

Hú lớn một tiếng, Hồng Thủy Đại Vu theo sau túm eo Tả Tiểu Đa, vung cánh tay một cái, cả người Tả Tiểu Đa chợt hóa thành sao băng tận chân trời: “Cút cha ngươi dùm đi!”

Tả Tiểu Đa bị Hồng Thủy Đại Vu dùng sức ném ra, cậy thế mà làm, vèo một tiếng biến mất về phía đại lục Đạo Minh…

Sau đó Hồng Thủy Đại Vu điên cuồng lùi về sau, dẫn dắt cao thủ ba đại lục vừa vào rút lui như bay.

Duy chỉ có Kiếm Quân dù nghe được mệnh lệnh nhưng bị giữ chặt không thể rút lui!

Bây giờ hắn ở thế hạ phong, chiến lực Thượng Hưởng Ma Quân đối diện trên hắn, ánh sáng tím tấn công càng xảo quyệt hơn, vốn không có cơ hội rút.

Hắn đã dốc toàn lực. Nhưng, khoảng cách với lão quái vật trăm nghìn năm này lớn đến mức không thể bù đắp được.

Trong lòng Kiếm Quân rõ, Ma vật thế này, e rằng chỉ có thể thiết lập như Ngự Tọa mới có thể hố chết dưới tính huống không kịp phòng bị này!

Đáng tiếc… phục kích vừa nãy không thể làm lại nữa!

“Chúng ta đi!”

Trường kiếm trong tay Kiếm Quân chợt tỏa ra ánh sáng cực kỳ chói mắt: “Đừng quan tâm ta!”

Trong mắt hắn nổ ra tia máu nồng đậm!

Kiếm Quân biết rõ chiến lược bên mình, hoàn toàn không định liên lụy đến chiến hữu, thấy thực lực Thượng Hưởng Ma Quân mạnh mẽ, chiêu pháp xảo quyệt, đại địch cực lớn, không khỏi nảy sinh suy nghĩ muốn cùng địch đồng quy, dù sao thì mình cũng không đi được, vậy thì kéo theo đối phương có chiến lực siêu phàm có thể thắng mình cũng không vô ích!

Đúng lúc này, một ánh đao sắc bén từ trên trời giáng xuống, chén lên người Thượng Hưởng Ma Quân, nhưng Thượng Hưởng Ma Quân đỡ lưỡi đao bằng một luồng sáng tím, cười quái dị: “Một người nữa đến!”

Lại là Ma Đao từ trên trời giáng xuống: “Đi!”

Đồ đen choàng đen bay bay dương như mang theo khí lạnh từ địa ngục.

“Chú Đao Linh!” Kiếm Quân lộ gân xanh trên cổ: “Ngươi đi đi!”

“Đừng gọi ta Đao Linh, ta là Đao Ma!” Đao Ma cười điên cuồng: “Hôm nay ta đột phá, ngươi đi! Đừng để lòng ta nảy sinh thấp thỏm không thể đột phá!”

“Muốn đi cùng đi, muốn chết cùng chết, ngươi liều mạng cứu ta, nếu ta đi như vậy, sau này sống thế nào?” Kiếm Quân nào biết dụng ý của Đao Ma.

“Mẹ nói ngươi phí thời gian thật, chẳng lẽ hai người chết ở đây?” Đao Ma phẫn nộ: “Ngươi không đi ta xông lên có ý nghĩa gì nữa?”

“Đi mau! Ngươi gọi ta là sư thúc, đừng khiến ta có lỗi với sư phụ ngươi!” Đao Ma vật lộn từng đao, hét lớn.

Bốn bề đầy rẫy cao thủ Ma tộc đã trừng mắt xông lên mãnh liệt.

Kiếm Quân chợt cảm thấy nhiệt huyết trong lòng dâng lên.

Hắn hoàn toàn hiểu ý Đao Ma.

Ban đầu Đao Linh và sư phụ của Kiếm Quân là Kiếm Đế là bạn, Kiếm Đế vừa thu nhận Kiếm Quân làm đồ đệ, với lại thiên phú của Kiếm Quân cao lạ kỳ, trải qua chiến tranh liên tục cũng dần trưởng thành, đến giờ đã chẳng kém gì Đao Linh!

Thậm chí còn vượt qua.

Đa Linh đã nói nhiều lần.

“Tương lai ngươi đi xa hơn ta! Nếu có nguy cơ sinh tử không cần băn khoăn gì, phải gấp rút chạy bảo vệ mạng!”

Đao Linh vì đột phá mà không ngại vào Ma đạo thành Đao Ma.

Nhưng đáng tiếc, khoảng cách đột phá lại từ đầu tới cuối không thể xông đến đột phá!

Bây giờ Kiếm Quân gặp nguy, Đao Ma liều mạng đến cứu chính là câu ban đầu hắn nói.

“Nhóc con, tương lai của ngươi tiến xa hơn ta!”

Đối diện phát ra nụ cười kỳ dị: “Cả hai đừng mong đi được.”

Lúc này, trời đất u ám!

Sự lạnh lùng ập xuống, nhưng lại là một bóng dáng quái vật mai ba ba, cả người tỏa ánh sáng vàng, chiếu rọi khắp nơi, nơi nào nó lướt qua cũng lạnh lẽo!

Từng đợt lạnh lẽo như thể dâng lên từ tâm trái đất, làm đóng băng mặt đất hai người đứng.

Người đến chính là Kim Ngao Ma Quân trong tám Ma Quân!

Kiếm Quân lòng nóng như lửa đốt: “Đao Linh sư thúc, ngươi ngáo rồi! Giờ này xông qua cứu người? Bây giờ hai người đều không đi được!”

Đao Ma cười điên cuồng: “Sống vui thế nào? Chết khổ ra sao? Nhóc con, ngươi nói ngươi không đi được, ta lại muốn ngươi đi!”

Chưa dứt lời, nhưng thấy cả người Đao Ma tỏa ra ánh đao, xông thẳng lên trời như ngọn lửa, cháy bừng bừng!

Ánh đao của linh lực như cánh hoa lăn lộn nở ra trong biển lửa, vô cùng vô tận!

Đao trong tay Đao Ma như hóa thành hỏa long ngạo thế, tu vi bản thân cũng tăng ba bốn lần, chỉ tấn công không phòng thủ, bất thình lình dựa vào đao chống đỡ với hai vị Ma Quân thậm chí còn chiếm thế thượng phong!

Trong trời đất lúc này là một mảng trắng xóa.

Nhất thời ánh đao bừng bừng như mặt trời, bừng bừng tỏa ra!

Tu vi của Đao Ma còn kém hơn Kiếm Quân vốn không thể đối mặt với bất cứ ai trong hai Ma Quân, nhưng cũng không biết là hắn phát huy bí thuật gì đó, cứ ở trang thái kỳ lạ như thế, tấn công hai Ma Quân gắt gao, hô to đánh kịch liệt, không lùi một tấc!

Bình Luận (0)
Comment