“Ngươi nghĩ hay quá nhỉ, nghĩ đẹp quá rồi!”
Tả Trường Lộ vô tình nói: “Sao ngươi không tự bay về xem, nhìn Đạo Minh các ngươi có bao nhiêu người khó tách khỏi quê hương. Chỉ cần chưa đến thời khắc cuối cùng, người ta chung quy cũng sẽ không hối hận. Thời điểm thực sự hối hận thì sớm đã không thể cứu vãn được nữa. Lòng người tất cả đều như thế, luôn luôn mong chờ một tia may mắn, mà lại không biết rằng làm gì có cái may mắn đó!”
“Hiện tại chiến tranh đã diễn ra hơn một tháng, mà dân chúng rút lui về phía sau của các ngươi cũng chỉ tiến hành được một phần nhỏ. Cho dù là bộ phận người rời đi kia cũng chỉ rút lui về phía đông của đại lục, không chịu tiếp tục rời đi nữa. Tinh Hồn bên kia đã mở rộng cửa chuẩn bị nghênh đón Đạo Minh rút lui, nhưng cho đến tận bây giờ, tổng số người kéo đến đại lục Tinh Hồn... cũng không vượt quá mười triệu người!”
Tả Trường Lộ thở dài: “Ta biết ngươi không muốn sinh linh lầm than, muốn bảo vệ người của Đạo Minh đến mức lớn nhất có thể, nhưng sự an nhàn của hậu phương phải dùng máu tươi và sự tàn khốc để đổi lấy, nếu không như thế thì sao có thể sinh ra sinh tử cấp bách.”
“Chỉ cần bên này còn đang chiến đấu, phía sau không di chuyển, thì trong lòng vẫn còn ôm may mắn!”
“Không phải là ta không quan tâm đến sự sống chết của dân chúng, nhưng trước hết phải để bọn họ hiểu được mức độ nguy hiểm trước mắt. Nếu bọn họ lựa chọn liều mạng kiên trì không rút lui, vậy cũng chỉ có thể để cho bọn họ đi tìm chết!”
“Bởi vì chúng ta biết, loại may mắn trong lòng bọn họ tuyệt đối sẽ không tồn tại!”
“Thế nên chúng ta không thể nào vì sự lựa chọn sai lầm của bọn họ mà khiến toàn bộ chiến sĩ của ta phải chết ở nơi này, để hoàn thành sự may mắn của bọn họ, sai lầm của bọn họ, vì sự ngu muội đó của bọn họ mà phải chôn cùng!”
“Nếu như toàn bộ chúng ta chết trận ở nơi này, hai đại lục sau lưng chúng ta chẳng phải cũng tiêu đời sao, chẳng phải là sẽ càng có nhiều người chết hơn sao?”
Tả Trường Lộ hít sâu một hơi, nói: “Thế nên... mảnh đất Đại lục Đạo Minh rộng lớn, chúng ta lựa chọn từ bỏ. Chúng ta sẽ không cùng chết với các ngươi!”
“Nếu như các ngươi thực sự muốn đạt được sự an ổn lương tâm, vậy thì Đạo Minh các ngươi tự đi liều mạng đi. Chúng ta nhất dịnh phải bắt tay vào thành lập chiến trường ngăn chặn thứ hai thực sự rồi.”
Tả Trường Lộ nói chuyện rất nghiêm túc, cũng rất không lưu tình.
Trong mắt Hồng Thủy Đại Vu tất cả đều là sự tán thưởng.
Đây mới là điều chính xác nhất.
Nếu như Đạo Minh bên này có Anh Hồn Quan, tất cả dựa theo sự thương lượng của mọi người, vậy thì mọi người sẽ chiến đấu đến chết ở đây, cũng không phải là không thể.
Nhưng mà... lại không có!
Đây quả thực là một cách làm khốn kiếp!
Hơn nữa dân chúng Đạo Minh cũng giống như vậy, an nhàn quá lâu, không muốn rút lui, không muốn vứt bỏ cơ nghiệp của mình...
Nếu như các chiến sĩ quyết chiến liều chết ở đây, chết trận vì đám ngu muội ích kỷ này, sợ rằng họ sẽ chết không nhắm mắt!
Lôi Đạo Nhân ảm đạm gật đầu: “Ta hiểu. Đây là điều nên làm.”
Tiếp theo.
Phía cấp cao Đạo Minh đã đơn độc mở một cuộc họp mở rộng.
Sắc mặt Thất Kiếm đều âm trầm tới cực điểm, mười hai vị Thiên Vương phía dưới cũng mặt đầy tối tăm. Thực ra đâu chỉ dừng lại ở bọn họ, trên trăm vị Đại tướng, Nguyên soái, sắc mặt ai cũng cực kỳ khó coi.
Hối hận, mờ mịt, tức giận... cùng với khẩn trương, lúng túng, còn có... dũng cảm.
Trận chiến của Tinh Hồn và Vu Minh ở Nhật Nguyệt Quan lúc trước, Đạo Minh căn bản không có tham gia. Hôm nay, tác hại của việc Đạo Minh vạn năm không chiến đấu, cùng với sự hòa bình an nhàn đã tạo thành quả đắng, mỗi cấp cao cũng đều nếm trải rồi!
Ban đầu ích kỷ, hẹp hòi bao nhiêu thì hiện tại thê thảm và ân hận bấy nhiêu!
Rất nhiều người đều đang tự hỏi lòng: Tại sao khi Tinh Hồn và Vu Minh đều đang bồi dưỡng thiên tài, đang không ngừng chiến đấu phát triển thì Đạo Minh lại chẳng có hành động gì?
Lấy tiềm lực của Đạo Minh cùng với thực lực và bầu không khí tu luyện truyền thừa vượt xa đại lục Tinh Hồn, qua hàng chục ngàn năm chinh chiến này, sẽ xuất hiện bao nhiêu cường giả?
Tại sao... lại không chiến đấu đây?
Không chỉ không chiến đấu, mà còn coi Tinh Hồn và Vu Minh là đối thủ, cản trở khắp nơi, thậm chí chế tạo Anh Hồn Quan, tất cả cố ý hay vô ý đều nhắm vào phương hướng Tinh Hồn và Vu Minh...
Hôm nay Ma tộc tấn công từ phía sau, đã tạo thành tình cảnh lúng túng tới cực điểm, không cách nào cứu vãn!
Chuyện này, trách ai?
Trong lòng Lôi Đạo Nhân giống như ăn phải hoàng liên.
“Tình hình là như thế này, một khi Ma tộc quyết chiến toàn diện, nơi này nhất định sẽ không thủ được. Mà cho đến lúc này... Anh Hồn Quan chúng ta, phương hướng... Ai, tất nhiên sẽ trở thành pháo đài cho Ma tộc.”
“Mà Anh Hồn Quan không cách nào phá hủy được.”
“Thế nên... nếu như quyết chiến ở nơi này sẽ không công bằng cho liên quân của tại chúng ta. Sai lầm của chúng ta không thể để người khác trả giá được!”
“Thế nên... Đạo Minh phải có quyết định, phải có hy sinh!”
Từng chữ của Lôi Đạo Nhân nặng như ngàn quân.
“Đạo Minh giữ lại một nửa nhân mã, xây dựng tuyến phòng ngự thứ hai, phục vụ quên mình, ngăn chặn Ma tộc!”
Lôi Đạo Nhân nhẹ giọng nói: “Về phần người nào lưu lại, người nào đi theo đến phòng tuyến thứ ba, lão phu sẽ không mạnh mẽ sai khiến, tự mình ghi danh!”
“Ta ở lại!”
Hỏa Đạo Nhân thản nhiên nói: “Đạo Minh không thể bị người khác coi thường được, ta ở lại đây chỉ huy đại cục.”
Ánh mắt Lôi Đạo Nhân ảm đạm đi một chút, lập tức nói: “Còn có ai nữa?”
Vân Đạo Nhân thở dài, nói: “Ta giúp đỡ Hỏa, vậy là đủ rồi. Năm người các ngươi trở về phòng tuyến thứ ba đi.”
Thất Kiếm Đạo Minh, có hai người muốn ở lại.
Tả Trường Lộ và Hồng Thủy Đại Vu suýt nữa chửi ầm lên!
Bọn họ không phải là không hiểu được suy nghĩ của đám người Lôi Đạo Nhân, nhưng mà, một khi đã phạm sai lầm lớn, thì nhất định phải dùng một sai lầm lớn khác để đền bù sao?