Bất kể là chùy của Tả Tiểu Đa hay là kiếm của Tả Tiểu Niệm, trong tình huống chưa từng cố ý truy kích, ngay cả giết hết Ma Thần thì cũng chỉ là hủy diệt thân thể kia mà thôi.
Chỉ cần Nguyên Thần còn tồn tại, có Ma Tổ, một lần nữa làm phép ma nguyên, nhiều lắm đến nửa tháng là có thể khôi phục lại như lúc ban đầu!
Nhưng hai luồng ánh sáng một đen một trắng này là cái gì?
Mà lại bá đạo đến mức này, dùng tốc độ ánh sáng cắn nuốt Nguyên Thần của Ma Thần, điều này cũng quá kinh khủng!
Đây cũng là hồn phách Ma Thần! Mặc dù không thể nói là vạn kiếp bất diệt, nhưng mà cũng không thể bị giết hết một cách dễ dàng như thế được.
Chết một cách quá dễ dàng vậy sao?
Phương xa, Thí Thần Thương như đang chớp điện gào thét, gấp gáp bay nhanh tới cũng rõ ràng cảm nhận được hai luồng sáng đen trắng kia, rõ ràng cảm giác được tim đập nhanh.
Vù!
Thí Thần Thương lại dừng lại trong nháy mắt một cách khó hiểu.
Nhưng chính trong khoảnh khắc này, Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đã xé rách hư không, không còn bóng dáng.
Thí Thần Thương vù vù rung động, rất bất mãn với việc mình vừa dừng lại một chút vừa rồi, nó chém không khí thành từng mảnh cho hả giận, một lát sau mới bay trở về cạnh Ma Tổ.
Ma Tổ vẫn luôn trấn giữ ở hậu phương, nhìn Thí Thần Thương bay trở về, hắn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Thí Thần Thương...
Ý là, ngươi đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Giống như là có... khí tức linh căn Tiên Thiên xa lạ.”
Biểu hiện của Thí Thần Thương có hơi ngạc nhiên nghi ngờ.
Cái gọi là linh căn Tiên Thiên, Thí Thần Thương căn bản là nghe nhiều nên thuộc, đều là đối thủ cũ lúc Thái Cổ rồi.
Nhưng còn hai gương mặt kỳ lạ xuất hiện ở đây là chuyện gì?
Thế nên nó theo bản năng tự đánh giá phán đoán một chút.
Suy nghĩ này khiến tốc độ tối đa của nó bị chậm chạp giây lát, bắt hụt kẻ địch.
Thí Thần Thương cũng cảm thấy thật mất mặt.
“Linh căn tiên thiên xa lạ?” Ma Tổ nhíu mày: “Thế giới này, sao có thể xuất hiện linh căn Tiên Thiên được? Đây không phải là không thuyết phục sao?”
Thí Thần Thương dần hiện ra một luồng sáng, huyễn hóa ra một đám hoa văn.
Bên trong ánh sáng chính là một cây Hồ Lô Đằng.
“Có khí tức của nó.”
“Hử?”
Ánh mắt Ma Tổ ngưng lại: “Còn có chuyện như vậy?”
Thí Thần Thương bay qua bay lại vù vù, dáng vẻ có phần lo lắng.
Ma Tổ La Hầu cũng cau chặt mày: “Là mới? Hay là hai trong bảy cây lúc đầu?”
“Mới, hơn nữa còn hơi nhỏ.”
“Còn nhỏ?”
Hai mắt Ma Tổ trừng lớn.
Bây giờ đại lục trở về, thiên cơ hỗn loạn, Ma Tổ cũng căn bản cũng không cách nào suy diễn.
Hắn cau mày, suy tư một lúc lâu, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ... còn có thể có cây mới ra đời? Nhưng... bảy cây lúc đó, đã bị hái đi rồi mà... Không đúng... đó là bảy, nếu như cộng thêm hai cây này... chẳng phải là chín sao? Hít...”
Ma Tổ ngược lại hít một hơi khí lạnh, ánh mắt ngạc nhiên nghi hoặc.
“Chín là số lượng cực hạn, chẳng lẽ... chín... mới là con số cuối cùng?”
“Hai thứ này có khả năng cắn nuốt linh hồn không?” Ma Tổ trầm giọng hỏi.
“Không đúng, không hoàn toàn cắn nuốt linh hồn, hình như là...” Thí Thần Thương bay lên vù vù, một lúc lâu sau mới nói: “Hình như là thiên địa âm dương... Nhưng khoảng cách quá xa...”
“Thiên địa âm dương à...”
Ánh mắt Ma Tổ lóe lên, nhất thời không biết đang suy nghĩ gì.
“Bây giờ còn yếu, nếu như lớn lên, lại là hai cái hợp lực, sợ rằng còn mạnh hơn bảy cái kia.” Thí Thần Thương bổ sung một câu.
Ma Tổ chưa trả lời.
...
Tổng binh lực quân đội Ma tộc đạt tới hàng tỷ quân, giống như châu chấu xông lên núi Vạn Nhận vậy.
Ngoài việc trả giá bằng thương vong nghiêm trọng lên đến hàng trăm triệu, cuộc chiến xâm lược giai đoạn thứ nhất của Ma tộc cuối cùng đã thành công.
Quân liên minh rút về nhìn dãy núi Vạn Nhận càng ngày càng xa ở phía sau, trong mắt hiện lên sự tiếc nuối sâu sắc.
Mặc dù Ma tộc đổ bộ lên từ nơi này, nhưng nơi này cũng là biên cảnh của đại lục Đạo Minh, núi non trải dài liên tiếp, vách đá dựng đứng, có thể nói đó chính là bức thành che chở thiên nhiên!
Nếu như Đạo Minh xây dựng Anh Hồn Quan ở chỗ này, chỉ một cửa ải lĩnh vực Cấm Không thôi, Ma tộc cũng khó có thể phá được. Nếu thực sự muốn công phá nơi này cũng chỉ có thể xông lên từng bước một, tuyệt đối không thể trực tiếp bay lên ngay trước mặt để tấn công từ trên xuống dưới, từ trên cao nhìn xuống như thế!
Cho dù là một số ít cấp cao có thể đột phá hạn chế Cấm Không, nhưng cũng chỉ có thể là số ít, sức mạnh uy hiếp khá có hạn!
Xét đến cùng, nếu Ma Tổ La Hầu không xuất hiện, những người khác đều không đáng ngại, khó có thể đột phá.
Như thế, Ma tộc muốn đánh vào đại lục Đạo Minh, cho dù có thực sự thành công thì nhất định phải trả giá bằng số lượng thương vong nặng nề hơn gấp ba đến năm lần so với hiện tại!
Mà điều có khả năng hơn là, nơi này biến thành Nhật Nguyệt Quan thứ hai, sẽ ngăn chặn Ma tộc ở bên ngoài đại lục Đạo Minh lâu dài!
Do địa hình không thể phá vỡ của Anh Hồn Quan, liên quân sẽ chiếm cứ được địa thế rất có lợi!
Thậm chí, nếu như sau đó đại lục Yêu tộc quay về, đúng lúc cùng hướng với đại lục Ma tộc, hai đại lục mà giáp ranh, Ma tộc thậm chí có thể sẽ trở thành lá chắn chống lại Yêu tộc của ba đại lục, đây cũng là điều rất tốt.
Đến lúc đó rất có thể sẽ được ngồi xem chó cắn chó...
Nhưng mà... một sai sót của Đạo Minh bên này, sự ích kỷ tự cho là mình đúng, đã khiến một ván bài tốt trở nên nát bét, hủy hoại tất cả cục diện tốt đẹp chỉ trong chốc lát!
Núi Vạn Nhận hôm nay đã nhiều thêm bảy tám lỗ hổng. Đó là cả một ngọn núi lớn, đó là tất cả những khuyết điểm tạo thành do bị phá hủy, đánh xuyên qua!
Lạch Trời nghiễm nhiên biến thành một đường bằng phẳng!
Nhất là đội ngũ Đạo Minh, bọn họ nhận thấy tình huống rõ ràng trước mắt, tất cả đều mang khuôn mặt đẫm lệ.
Hối hận vô hạn, hối hận vô hạn, đau buồn vô hạn.
Đại quân rút về, kéo dài cả vạn dặm, thật là một cảnh tượng lạ.
Dọc theo đường đi, vô số dân chúng Đạo Minh nhìn đại quân nhanh chóng rút về trên không trung, tất cả đều choáng váng.
Kể từ khi đại chiến bắt đầu, nơi này đã có, hoặc là vẫn luôn có thông báo cưỡng chế di chuyển!