Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2504 - Chương 2502: Yêu Hoàng Và Đông Hoàng. (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2502: Yêu Hoàng và Đông Hoàng. (2)

Lập tức Dương Nhân Cảnh lãnh hội được ý tứ: “Phụ hoàng yên tâm, nhi thần hiểu được, nhất định thay phụ hoàng.... khụ, khụ, thay hoàng thúc giữ bí mật, hihi, hihi...”

Lập tức Yêu Hoàng nhíu mày: “Giọng cười này của ngươi....”

Dương Nhân Cảnh bị dọa: “Nhi thần tuyệt đối không có ý nghi ngờ phụ hoàng, là thật sự cảm thấy là Đông Hoàng hoàng thúc...”

“Ha ha....”

Yêu Hoàng cười rất dịu dàng: “Lão Cửu, ngươi làm rất tốt, đợi ban thưởng của trẫm đi.”

Thông tấn lập tức cắt đứt.

Sắc mặt Dương Nhân Cảnh tái xanh, hai mắt dựng đứng, đm, có vẻ phụ hoàng đã thừa nhận lời nói của mình, sao vào thời khắc cuối cùng mình giữ được chứ?

Nhìn dáng vẻ một phiền phức thật lớn trên người...

Khoảnh khắc đầu tiên Yêu Hoàng tìm đến Đông Hoàng, chuyện này đối với hắn mà nói, không những là bát quái, còn là chuyện thú vị, mình sinh sớm phát dục sớm, thai nghén rất nhiều con cháu, từ xưa đến này Đông Hoàng không gần nữ sắc, mà hôm nay có lẽ có người thừa kế huyết thống ở bên ngoài, quả thật là chuyện tốt lớn!

Nhưng mà tên này lại có thể giấu mình... hehe, cuối cùng bị mình bắt được điểm yếu một lần!

Cẩn thận nhớ lại lần nữa, sau khi xác định không phải hạt giống của mình... Yêu Hoàng hài lòng cười.

Em trai, ta tới đây, ta đến bàn chuyện đời người với ngươi, nói chuyện lý tưởng...

Lần này trẫm muốn thoải mái thở một hơi.... hehe, nhiều năm như vậy ngươi nói ta hoang dâm vô độ... thật sự thiên đạo có luân hồi, cmn ngươi cũng có ngày hôm nay!

Yêu Hoàng gấp gáp không kịp đợi, trực tiếp xé toạc không gian, đến Đông Hoàng cung.

“Em trai, hehehe.... đang bận à?” Yêu Hoàng tìm chủ đề.

“Có chuyện?” Bản năng Đông Hoàng cảm giác được đại ca mình tùy tiện đến đây, ắt có vấn đề: “Nụ cười này của ngươi, có chút kì quái, lại có ý xấu gì?”

“Không hề không hề, không có chuyện ta không thể đến? Ta là loại người ngươi nói sao?”

Yêu Hoàng cười hihi nhìn Đông Hoàng, không nói nửa lời.

Ánh mắt kì lạ này nhìn Đông Hoàng toàn thân hoảng sợ, không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc là sao? Ánh mắt này của người là sao?”

Yêu Hoàng đi mấy bước, thở dài, chuẩn bị một chút tâm trạng.

Sau đó hướng về phía chân trời ráng màu, đột nhiên bắt đầu thổn thức: “Em trai, từ ngày đầu tiên ngươi và ta sinh thành, ở hỗn độn mênh mông tranh đấu cầu sống, luôn trải qua vô lượng kiếp số, đến hôm nay, bây giờ nghĩ lại, thật sự là.... bừng tỉnh như giấc mơ.”

Đông Hoang mơ hồ: “Ừm? Đại ca nói phải.”

“Bây giờ nghĩ lại anh em ta và ngươi kề vai, đấu hết vạn cổ tiên thần, từ hỗn độn đến khai thiên, từ khai thiên sơ kiếp đến huyết chiến Long Hán ba tộc, lại chiến Tổ Vu hung bạo, lại đến... dọc đường đi, thật không dễ dàng.”

Yêu hoàng cứ nói, hình như động đến tình cảm.

“Huynh trưởng, ngươi....” Đông Hoàng ngày càng cảm thấy sờ không đến đầu.

Sao người còn bắt đầu buồn phiền rồi?

“Nghĩ thử nhiều năm như vậy, bên cạnh ta có chị dâu ngươi ở bên, thường xuyên có thể uống rượu trò chuyện với ngươi, cũng xem như bớt cô quạnh, còn có nhiều con gái như vậy, mặc dù lo lắng rất nhiều, cuối cùng là không cô độc...”

Yêu hoàng thở dài, thổn thức, cuối cùng xoay đầu nhìn Đông Hoàng, chân thành nói: “Chỉ có ngươi, nhiều năm như vậy luôn cô độc một mình, trống rỗng lạnh lẽo, em trai, ngươi... cũng quá cô đơn rồi nhỉ?”

Lúc này Đông Hoàng hoàn toàn không ý thức được sự chân thành trong lời nói của đại ca mình, chỉ là nhàn nhạt đáp: “Vẫn ổn.”

“Mặc dù ngươi cũng có vài phi tần, nhưng xưa nay không động lòng, cũng không có con cháu gì...” Yêu Hoàng thổn thức, khóe mắt liếc khuôn mặt Đông Hoàng.

Tâm cảnh Đông Hoàng tự khoe bất động đang dâng trào cảm giác nóng nảy xao động khó hiểu.

Thậm chí có chút khí tức suy sụp.

Tên này nói đông một cào tây một gậy nói cái giống gì vậy chứ?

Đông Hoàng không biết phải làm sao, qua mấy lượt suy sét vẫn không nắm được mấu chốt gì, dứt khoát ngoảnh mặt làm ngơ không quan tâm nữa.

“Có điều em trai này, nói thật, ngươi cũng cần phải có một đứa con bên cạnh mình chứ, tuy là rất phiền lòng, sẽ hơi phiền phức, có lúc còn ước gì một ngày được đánh nó tám lần.... nhưng có điều, dù sao thì đó cũng là huyết mạch của mình, con cái của mình....”

Yêu Hoàng nói một cách thành khẩn: “Ngươi không thể nào tưởng tượng được, được nhìn thấy con cái của mình bập bẹ tập nói.... đó là một cảm giác vui sướng như thế nào đâu?”

Đông Hoàng cuối cùng cũng không thể nhịn nỗi, nói một cách khó hiểu: “Đại ca, huynh rốt cuộc muốn nói gì đây? Có thể trực tiếp nói thẳng ra luôn được không?”

“Nói thẳng ra à?”

Yêu Hoàng cười hi hi nói: “Không lẽ bản thân ngươi đã làm ra chuyện gì, trong lòng lại không biết rõ hay sao? Nhất định phải đợi ta nói thẳng ra sao?”

Đông Hoàng với bộ mặt khó hiểu: “Ta đã làm gì rồi chứ?”

“Ha ha.... Em trai à em trai, đã nhiều năm như vậy rồi, ta cứ cho rằng ở trước mặt ta thì ngươi không hề có chút bí mật nào, không ngờ ngươi quả thật là có bản lĩnh đấy.... vậy mà lại lén lút làm bậy ở bên ngoài, Ha ha.... Ha ha.... có bản lĩnh! Có bản lĩnh lắm! Giỏi đấy! Đại ca bái phục ngươi rồi!”

Trong lời nói của Yêu Hoàng càng toát lên vẻ quái gở.

Đông Hoàng giận tím mặt: “Ngươi đang nói với vẩn gì đấy? Ai làm bậy ở bên ngoài chứ? Cho dù là ngươi có làm bậy ở bên ngoài, thì ta cũng tuyệt đối sẽ không làm bậy ở bên ngoài đâu!”

Yêu Hoàng: “Ha ha.... đấy đấy, lo lắng rồi đúng không? Ngươi lo lắng rồi, ha ha ngươi lo lắng rồi sao, nếu như ngươi đã chẳng làm gì cả vậy thì ngươi lo lắng gì chứ? (tiếng tặc lưỡi).... sao nào, ngươi làm thì được, ta đây nói ngươi thì không được chứ gì?”

Đông Hoàng: “....”

Thở dài bất lực: “Rốt cuộc thì ta đã làm gì chứ!”

Yêu Hoàng: “Ha ha.... còn ở đó làm bộ làm tịch, vùng vẫy trước khi chết à? Xem ngươi phí tâm phí sức như vậy, về mặt tình thất tình lục dục này, thiết nghĩ cũng đã che giấu không ít năm rồi nhỉ? Không thể không khen đầu óc của ngươi quả thật quá thông minh; chỉ có chuyện này thôi vậy mà cũng che giấu suốt bao nhiêu năm nay, phí hết tâm tư rồi lão Nhị à.”

Đông Hoàng sắp tức đến mức vò đầu bứt tóc, bọ dạng quái gở đó của huynh bắt đầu từ lúc mới vào đây cho đến bây giờ vẫn không chịu thôi, huynh có phiền không hả?

“Rốt cuộc là có chuyện gì? Nói thẳng ra đi! Nếu như vẫn không chịu nói, vậy thì ta đi thật đấy!”

“Này, ngươi gấp gì chứ.... sao thế, không lẽ ta đấy sẽ gây bất lợi cho ngươi hay sao chứ?” Yêu Hoàng liếc một cái.

“.....”

Bình Luận (0)
Comment