Nhưng mà cho dù bị yêu nghe được lời cảm thán của vợ chồng Tả Tiểu Đa, cũng sẽ không kì lạ lắm, suy cho cùng thiết lập yêu bây giờ hai người nhìn thấy rõ, chính là hai con yêu nhà quê lên thành phố, cảm thán nhiều yêu thực ra là ý nên có, tương tự với đạo lý nhân loại người nhà quê lên thành phố cảm thán trong thành phố thật nhiều người.
Vào lúc này, Tả Tiểu Đa lờ mờ cảm thấy hình như có người đang bí mật theo dõi mình.
Hơn nữa thần thức rất thuần khiết mạnh mẽ.
Lập tức bị dọa.
Ta như vậy lại còn bị nhìn chằm chằm?
Chuyện này không có khoa học nha.....
Trong lòng lập tức đã lóe lên muôn ngàn suy nghĩ.
Hương thơm ngào ngạt truyền đến, tròng mắt Tả Tiểu Đa xoay chuyển, kéo Tả Tiểu Niệm, hai người đồng thời đi đến chỗ mùi thơm truyền đến xem thử.
Lúc suy nghĩ Tả Tiểu Niệm xoay chuyển, ngạc nhiên truyền âm: “Ở đây lại có bán thịt yêu thú...”
Cái này giống với ở xã hội nhân loại nhìn thấy có người trực tiếp bày ra quầy hàng bán thịt người khiến người ta thấy lạ.
Đi theo mùi hương, chỉ thấy một hồ yêu sáu đuôi đắc ý lắc qua lắc lại, trong tay cầm một cây quạt hương bồ lớn, không ngừng quạt trước cái giá thiết, mùi thơm càng tỏa ra nồng nàn.
“Nhỉn thử đi nếm thử đi, chim trĩ ba đuôi chính tông, tốc độ như điện xẹt, bay lượn trên cao, trăm dặm có thể báo động, một giây ba ngàn dặm..... chim trĩ ba đuôi khó lùng bắt nhất, thịt tươi dai, dư vị vô tận.... bỏ lỡ lần này, lần sau không biết là lúc nào...”
“Mọi người, đi ngang qua đừng bỏ lỡ... mỹ vị chính tông, tự nhiên của núi biển tặng... trừ hồ yêu ta mỹ vị trời cho khó bắt được...”
“Còn nữa lông chim trĩ hôm nay mới nhổ ra... màu sắc rực rỡ bao nhiêu, bản thân còn có công hiệu to lớn, lại có thể dùng làm trang sức tuyệt đẹp nhất... giá cả phải chăng, không lừa già dối trẻ, chỉ cần một trăm Tinh Hồn Ngọc trung phẩm, có thể sở hữu toàn bộ lông chim trĩ này.... thêm một trăm trung phẩm có thể thử được chim trĩ ba đuôi mỹ vị này rồi...”
Chốc lát đã có không ít yêu tộc xung quanh chảy nước miếng.
“Đồ là đồ tốt, chỉ là quá đắt...”
“Ai ya ông chủ này, lời này của ngươi, nhưng đây là chim trĩ ba đuôi, đây không phải một đuôi đâu, cũng không phải hai đuôi... khó bắt thế nào ngươi không phải sớm biết sao, người nói một cách công bằng, có đắt hông, có đắt không...”
“Đương nhiên lão tử biết đây là chim trĩ ba đuôi, vừa nhìn không phải sáu đuôi, nhưng mà giá cả này của ngươi...”
“Hi... đại gia ngươi nói đùa rồi, nếu đây thật sự là sáu đuôi ta cũng không bắt được, không khéo còn bị giết ngược lại cơ...”
“Đây là thực lòng, nếu đồ chơi này thật sự là sáu đuôi, bây giờ bị treo lên nướng bán có lẽ đến lượt ngươi rồi...”
“Hihi... gia nói phải, nhưng mà nếu nó bắt được ta không phải treo lên nướng bán, mà là trực tiếp bán da bán lông đuôi rồi, từng miếng của ta cũng chỉ có da đuôi là đáng tiền... ngươi cần mấy cái?”
“Hahaha... người thật thú vị, ta muốn hai cái, cộng thêm một bộ lông chim trĩ.”
“Có ngay...”
Vừa trả giá vừa buôn bán, nhất thời sinh ra hưng thịnh, nhìn thấy chim trĩ ba đuôi trên giá và lông chim trĩ ít đi rất nhiều.
Hồ yêu này mang găng tay trắng như tuyết, toàn bộ quầy hàng sạch sẽ, không một hạt bụi, cộng thêm mùi thơm xông mũi, hấp dẫn người như vậy...
Tả Tiểu Đa gần như không nhịn được cũng hứng thú đi qua, tách đám yêu đi vào.
“Ta muốn bốn chim trĩ, không muốn lông chim trĩ.”
Tả Tiểu Đa làm ra dáng vẻ giàu có hống hách, lại không có chút độ lượng gì.
“Có ngay... ông chủ hổ uy vũ, hổ tẩu thật xinh đẹp, xem ra mùi vị chim trĩ vẫn rất được công nhận..... ở đây ta còn không ít?”
Không thể không nói, hồ yêu này thật sự là một người buôn bán, thấy yêu nói tiếng yêu, thấy hổ giao tiếp giọng hổ.
“Ngươi còn bao nhiêu?” Tả Tiểu Đa thật sự muốn mua nhiều một chút.
“Ngươi còn cần bao nhiêu?”
“Ngươi có bao nhiêu ta cần bấy nhiêu.”
Hai người tiếp chủ đề của đối phương, chốc lát kéo đến bước này.
Tả Tiểu Đa.... khụ, Hổ Nhất Pháo vẫy tay lớn: “Cần bao nhiêu có bấy nhiêu? Tốt quá rồi, trước tiên cho ta một trăm ngàn con, không đủ nói sau.”
Thần niệm đó đã rất gần rồi.
Tả Tiểu Đa mặt không đổi sắc, ngay cả tim đập cũng không có thay đổi gì. Giống như các khách yêu khác, gần như trong mắt trừ món ngon trước mắt không có gì khác...
Hồ yêu chợt làm mặt đau khổ: “Đại lão... ngươi đừng trêu ta nữa...”
“Hừ, không phải ngươi nói ta cần bao nhiêu ngươi có bấy nhiêu sao?”
“Một trăm ngàn con nhất định ta không có, tính hết ta cũng chỉ có hơn một ngàn con, quả thật ngươi cần sao?” Hồ yêu có chút khiêu khích hỏi.
Với giá bán lẻ vừa nãy, một con chim trĩ nướng một trăm miếng Tinh Hồn Ngọc trung phẩm, hơn một ngàn con lấy được hơn một trăm ngàn Tinh Hồn Ngọc trung phẩm, tiêu tốn không ít.
Hồ yêu có chút không tin tưởng hổ yêu quê mùa trước mặt, có thể có xuất thân như vậy, còn có thể không tiếc tiêu sao?
Con hổ này bị ngốc nhỉ... miệng khoác lác không biên giới.
“Đều nướng xong rồi?”
“Đương nhiên, nhẫn trữ vật có thể giữ ấm, chắc chắn lấy ra hơi nóng còn chảy ra mỡ.”
“Một ngàn con? Ta đều lấy!”
Tả Tiểu Đa vuốt ve chiếc nhẫn không gian thứ phẩm nhất trên tay, bắt đầu đổ từng hàng Tinh Hồn Ngọc trung phẩm ra ngoài, những Tinh Hồn Ngọc trung phẩm này cấp bậc này đối với Tả Tiểu Đa bây giờ, đã hoàn toàn là đồ bỏ.
Tác dụng lớn nhất chính là sinh ra phấn Tinh Hồn Ngọc. Hắn ném ra ngoài một chút cũng không đau lòng.
Nhưng hành vi rộng rãi này trong mắt của những yêu tộc đê giai này, lập tức chấn động.
Không ít yêu tộc vây thành một đám, ánh mắt phát sáng nhìn nhà triệu phú hổ tộc này lấy ra từng mảnh tiền.
“Một trăm viên một con, một ngàn con, chính là một trăm ngàn viên...”
Tả Tiểu Đa chất thành mấy đống.
Ánh mắt hồ ly sáu đuôi căng thẳng, không ngừng nói: “Đủ mười ngàn... ta thu nhé, lại đủ mười ngàn.... ta thu rồi.... bảy mươi ngàn.... tám mươi ngàn....”
Hai mắt hồ ly không ngừng cảnh giác nhìn xung quanh.
Trong lòng tinh thần kêu khổ.
Đm ở đâu đến một tên hổ lắm tiền như vậy?
Đột nhiên ngươi muốn một ngàn con không cần gấp, nhưng ta thu tiền chấn động tim gan, một lần mua bán này, từ nay trở đi ta từ hồ ly lắc mình biến thành dê béo rồi....