Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2523 - Chương 2521: Đông Hoàng Tới! (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2521: Đông Hoàng tới! (2)

“Ai ở đó?” Côn Bằng gắt lên.

Minh Hà không lên tiếng, nhưng hai luồng kiếm quang vọt ra, chém xuyên qua hư không.

Không cần nói cũng biết, sát phạt quả quyết, đây là Minh Hà, đây là Sát Lục chi đạo của Minh Hà!

May mắn thay, lúc này Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đã tiến vào Diệt Không Tháp, khi Tả Tiểu Đa đang kêu rên, bọn họ suýt chút nữa đã bị song kiếm cắt cổ.

Hai đại cường giả tuy đã phát hiện nhưng cuối cùng chẳng thu được gì, trong lòng không khỏi nghi ngờ, khi động thủ lần nữa cũng không dám dùng hết sức lực, vì sợ là kẻ địch hùng mạnh khác sẽ thèm muốn và thừa dịp ra tay.

Lúc này, càng lúc càng có nhiều cường giả Yêu tộc đến tiếp viện từ mọi hướng, Cửu Thái tử đã dẫn đầu những cường giả Yêu tộc trái phải xung phong liều chết, làm tấm chắn người bất khả chiến bại, khác một trời một vực với tình trạng tàn sát đơn phương của đám huyết thần tử trong biển máu lúc đầu.

Minh Hà vừa cười ha ha vừa chiến đấu, nói: “Côn Bằng, lần này các ngươi ứng biến tốt lắm. Rõ ràng bị Lão Tổ đánh lén, tuy rằng bất ngờ nhưng không loạn, phá vỡ mấy phần, thấy biến không sợ, tích cực ứng phó. Lẽ nào đã có sự chuẩn bị từ trước?”

Bây giờ thiên cơ hỗn loạn, không ai có thể đoán trước được một cuộc khủng hoảng hay điều gì đó.

Minh Hà Lão Tổ lúc này thật sự rất tò mò, Côn Bằng làm sao biết trước có người đang tập kích mình, gần như lập tức xông lên ngăn cản, nếu bị chính mình tấn công thì biển máu sẽ lan rộng liên tục, đã là một cục diện khác.

Chỉ một khoản này thôi cũng đủ để Minh Hà Lão Tổ nói hai tiếng: lợi hại!

Côn Bằng hừ một tiếng, ánh mắt lóe lên, nhẹ giọng nói: “Chuyện này quả thật là có lý do, nói cho ngươi biết cũng không sao, chỉ là bởi vì... Chu Yểm đang ở đây.”

“Chu Yểm?”

Minh Hà sửng sốt.

“Ngươi nói thật chứ?”

Côn Bằng chậm rãi gật đầu.

Lời nói của Côn Bằng là sự thật, chính vì khi biết Chu Yểm sắp đến vùng lân cận, hắn đã sớm đề phòng, đề phòng bất trắc, nói chó ngáp phải ruồi cũng không sai, đánh bừa mà trúng.

“Đm!”

Minh Hà trợn mắt mắng: “Đúng là Ách Vận chi thú đã làm hỏng việc tốt của Lão Tổ. Không hại mình mà chuyên hại người khác, dù là người bên trong hay bên ngoài, người thân hay kẻ thù, bạn cũ hay kẻ địch, tất cả đều có thể hại!”

Câu nói này lập tức làm cho Côn Bằng Yêu Sư thấy thân thiết, lập tức sinh ra cảm giác tri âm, quả thực, tên kia còn chưa thực sự lộ diện thì đã có một biển xác chết ở đây rồi.

Mặc dù tổn thất chung trong trận chiến này không lớn nhưng đây chỉ về cao tầng.

Hàng triệu Yêu chúng bình thường chết thảm thương, tất cả đều biến thành chất dinh dưỡng cho Huyết Hà.

Đặc biệt Lôi Ưng tộc đã từng nhìn chính diện Chu Yểm, bây giờ hơn tám mươi lăm phần trăm là đã tiêu tan, ngay cả Lôi Ưng Vương Lôi Nhất Thiểm sống chết vẫn còn chưa biết...

Đây không phải do Ách Vận chi thú thì do ai?

Giờ phút này, Côn Bằng Yêu Sư trong lòng cũng mừng thầm, may mắn là lần trước tìm không thấy Chu Yểm, nếu không... cũng tránh không khỏi giống như tên kia?

Rồi... vận rủi nhất định sẽ đến với ngươi, còn về việc sẽ xui xẻo như thế nào?

Không dám tưởng tượng!

Ngay cả năng giả cấp đỉnh Thử Thế như Côn Bằng, cũng có ba phần ghét bỏ bảy phần sợ hãi đối với Chu Yểm.

Tóm lại một câu, tên khốn kiếp này hại người rất nặng, ai gặp phải đều có chuyện không may, không có phân biệt địch hay ta, có phải nước đối địch hay không!

Nhưng Côn Bằng không biết rằng Minh Hà Lão Tổ còn kiêng kỵ Chu Yểm hơn hắn, hắn không chỉ gặp Chu Yểm trước, mà sau khi nhìn thấy Chu Yểm cũng đã bị đổ máu.

Khi ta lần đầu tiên nghe tin Chu Yểm xuất hiện ở đây, trong tiềm thức tự hỏi liệu có điều gì tồi tệ sẽ xảy ra với ta nữa không?

Nghĩ đến đây, Minh Hà Lão Tổ đột nhiên cảm thấy nơi này không thể ở lâu, không khỏi muốn lui ra ngoài.

Côn Bằng bị tổn thất không nhỏ trong quá trình chiến đấu với Minh Hà, hắn càng biết rõ bản thân đủ tư cách để đấu với Minh Hà, nhưng đánh bại lão già này thì tuyệt đối không thể!

Cả hai bên đều là đại năng cấp đỉnh Thử Thế và đều biết rõ sâu cạn của nhau, nếu không giữ nhau ở lại được thì nên kết thúc thế này cho xong. Tâm niệm đồng lòng nên càng đánh càng bình thản…

Còn Tả Tiểu Đa lại lần nữa thò đầu ra khỏi Diệt Không Tháp để dòm ngó động tĩnh, trong lòng vẫn còn vương vấn lo sợ.

Hắn sẽ không bao giờ tưởng tượng được có ngày Thiên cơ phê lệnh còn bị bắt, giác quan của hai vị đại năng giả nhạy bén như vậy, thủ đoạn của bọn họ lại siêu phàm, chẳng những Thiên cơ phê lệnh không phát huy tác dụng mà còn bị bắt giữ.

Lúc này ở xa xa, từ xa nhìn trận đại chiến bên này, ngay cả Tả Tiểu Đa cũng cảm giác được, xem ra trận chiến sắp kết thúc...

Và vào lúc này, một tiếng cười man dại đột nhiên vang lên trên không trung, hào quang kinh động cả bầu trời.

Một bóng người phát vàng rực rỡ, vừa ở trên chiến trường bước ra từ không trung.

Tuy rằng chỉ có một mình hắn xuất hiện, nhưng giống như đế vương mang theo thiên quân vạn mã, khí thế huy hoàng khiến người ta khi nhìn thấy liền muốn quỳ xuống!

Một người xuất hiện với phong thái đế vương!

Dưới thiên hạ hết thảy đều là của vua, bốn bể đều là của vua, đất đai thổ nhưỡng là của vua, vương thần cũng là của vua.

Ngôi tối cao, ta là người duy nhất!

Đi một bước, biển máu sợ tới mức cuộn ngược về phía sau, trong phút chốc bốn phương đều rút như thủy triều lui về phía sau.

Uy nghi ngút trời, quỷ thần lui tránh!

Đông Hoàng, đã đến!

Hào quang bắn ra bốn phía.

Rung động cả hư không.

Lừng lẫy huy hoàng.

Đông Hoàng từ trong hư không bước ra, cười nhạt nói: “Thật trùng hợp! Minh Hà, chắc là ngươi biết hôm nay ta đến, đặc biệt tới đây chờ bị đánh sao?”

Minh Hà tái mặt kinh ngạc, duỗi tay vẫy vẫy, song kiếm lập tức quay lại, sắc mặt thay đổi lớn, mọi người ai cũng đều nhìn thấy.

“Đông Hoàng? Ngươi... sao tự nhiên lại tới đây?”

Đông Hoàng uy nghiêm cười: “Nếu không phải ta tới đây, ta làm sao biết được Minh Hà Lão Tổ ngươi uy phong ngập trời như thế nào? !”

“Vì đạo huynh đã ở đây, vậy ta xin từ biệt.”

Minh Hà không nói hai lời quay lưng bỏ đi.

Thật tiếc vì hắn nghĩ quá tốt đẹp rồi, tình hình đã thay đổi đến bước này, làm sao hắn muốn đi là có thể đi được chứ!

“Định!”

Đông Hoàng hét lớn một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment