Người trước mắt có thể xưng là kẻ địch lớn trước giờ chưa từng có!
Nhưng hiện nay đã vào Diệt Không Tháp… Hì hì…
“Muỗi Đạo Nhân? Muỗi đen cánh đỏ, Dị chủng Hồng Hoang?”
Ánh mắt Tả Tiểu Đa như điện nhìn Muỗi Đạo Nhân, thờ ơ nói: “Đầu hàng đi! Đầu hàng, giao nguyên thần của ngươi ra đây, trước mắt đây là con đường sống duy nhất của ngươi, với ánh mắt của tiền bối Hồng Hoang, không lẽ thật sự cho rằng thế giới này chỉ dừng ở động thiên phúc địa sao? Không ngại nói với ngươi, vùng đất này đã là tự thành trời đất, lánh xa trác thế!”
“Đầu hàng?”
Muỗi Đạo Nhân bật cười ha ha: “Chỉ dựa vào ngươi?”
“Tự thành trời đất? Ừm ừm, nơi này đúng là tự thành trời đất, không chỉ đơn giản như động thiên phúc địa! Nhưng mà, nhật nguyệt tinh thần lại ở nơi nào? Thiên đạo của giới này lại nằm ở đâu? Chẳng qua là một vùng trời đất khiếm khuyết không vẹn toàn, lại muốn ép bổn tọa đầu hàng? Chẳng lẽ thằng nhóc Nhân tộc như ngươi đang nằm mơ sao? Thật sự tưởng rằng bổn tọa có thể mặc ý lừa gạt ư?”
Tả Tiểu Đa nheo mắt lại: “Xem ra ngươi nhất thiết phải tìm đường chết rồi?”
Muỗi Đạo Nhân liếc nhìn khinh bỉ lắc đầu: “Ngay cả công đức Tiên Thiên nhỏ bé cũng không thấy, đây cũng tính là trời đất…”
Muỗi Đạo Nhân vẫn chưa dứt lời, biến cố đã ập tới, chỉ thấy kiếm quang xung thiên, huy hoàng lừng lẫy.
Một đạo kiếm quang khoáng đạt, lên cao chót vót như diều gặp gió, sau đó như hình thành cung điện màu vàng ở giữa không trung.
Quang ảnh đó, màu sắc kia hết sức thần thánh, có vẻ như muốn thanh lọc thiên hạ.
Kế tiếp, một luồng uy thế không gì sánh bằng giáng xuống giới này.
Cùng với Oa Hoàng kiếm nổi bật hiện ra, một luồng tinh thần lực trầm bổng hư không: “Con muỗi kia, nhìn thấy bổn tọa, còn không khoanh tay đầu hàng?”
“Oa Hoàng bệ hạ?”
Muỗi Đạo Nhân giật mình, sắc mặt trắng bệch, sợ đến nỗi gần như muốn quay người bỏ chạy: “Ta ta… Tiểu yêu đầu… Đầu… Ngươi! Ngươi là Oa Hoàng kiếm! Chỉ có kiếm ở đây? Chết tiệt! !”
Phút chốc hắn vừa suy nghĩ sáng tỏ: “Oa Hoàng bệ hạ không ở đây, chỉ dựa vào một kiếm linh như ngươi, có tư cách gì bảo bổn tọa đầu hàng? ! Ngươi dám nói to đe dọa bổn tọa, bổn tọa nói phải lấy ngươi để tế miệng, tuyệt thêm một món linh bảo Tiên Thiên!”
Vừa rồi hầu như hắn bị Oa Hoàng kiếm dọa tới mức mất hồn mất vía, nhanh chóng phát hiện được nơi này chỉ có một Oa Hoàng kiếm, chứ người đáng sợ nhất đó không có mặt ở đây.
Chợt một trái tim run lẩy bẩy lần nữa trở nên yên ổn.
Thế nhưng chốc lát vừa rồi, suýt nữa thì đã tè ra…
Mất mặt quá đi!
Quả thật vô cùng nhục nhã, chắc chắn phải tiêu diệt tất cả sinh linh trước mắt, mới có thể tẩy rửa!
Ta đây lại bị một thanh kiếm dọa sợ hãi, khắp người còn đang toát mồ hôi lạnh, có điều nỗi sợ hãi kia hiện đã hóa thành cơn giận, một đám sinh linh trước mắt, chuẩn bị chịu đựng thịnh nộ của ta đây rồi chứ?
Oa Hoàng kiếm cũng tức đến nỗi cả người run rẩy.
Mẹ nó xem thường người ta hả!
Không đúng, khinh thường kiếm sao chứ?
Ta đây đã hoàn toàn hồi phục, thực lực hơn hẳn ngày trước, vốn định ra vẻ một hồi, để mọi người xem thử, toàn bộ các ngươi đều không được, vẫn phải bổn kiếm ra mặt trấn áp, không ngờ rằng ra đây không những không hù được con muỗi chết tiệt này, ngược lại bị phản tác dụng? !
Quả là mất mặt quá đấy!
“Muỗi kia, ngươi đây là tự tìm đường chết!”
Sức mạnh tinh thần của Oa Hoàng Kiếm chấn động không khí.
“Hahaha... đợi ta phá hủy không gian này, giam lại hai đứa trẻ nhân tộc này, đến cả Oa Hoàng Kiếm ngươi cũng chính là của ta! Ngươi còn tưởng ngươi vẫn là Oa Hoàng Bội Kiếm thượng cổ hay sao? Ta nhổ vào!”
Nhưng thấy hai tay Muỗi Đạo Nhân vung vẩy một chút, mười hai đôi cánh lớn sau lưng đột ngột hiện ra, âm thanh vo ve chấn động cả đất trời, ánh mắt sắc bén hung hăng bắn ra bốn phía!
Sức mạnh tinh thần của Tả Tiểu Đa và Tiểu Long liên kết với nhau, mượn sức lực của Tiểu Long hợp lại thành một với không gian Diệt Không Tháp, ngay lập tức hét lên—
“Đất trời tại đây, nghe theo lệnh ta, với kẻ thù địch, không được chiếm linh!”
“Đất trời, cùng diệt!”
Hô hô hô...
Lần đầu tiên Tiểu Long thao tác như thế, nhưng vẫn cố gắng kiểm soát, cẩn thận tỉ mỉ.
Lời còn chưa dứt, linh khí của không gian Diệt Không Tháp lại cuồn cuộn chao đảo, từ bên người Muỗi Đạo Nhân thoát ra ngoài.
Điều đó cho thấy, bắt đầu từ giờ phút này, linh khí trời đất trong Diệt Không Tháp chỉ cung cấp cho Tả Tiểu Đa, Muỗi Đạo Nhân sẽ không dùng được chút gì, sau đó cũng sẽ không bổ sung thêm.
Nếu như sức lực của hắn hao cạn hết, như vậy sẽ biến thành một bộ xương khô!
Muỗi Đạo Nhân khẽ cười: “Chút tài mọn như vậy, cũng muốn vây bắt ta sao!”
Nói xong cả người lóe lên, thế mà lại xuất hiện vô số Muỗi Đạo Nhân hình dáng đều giống nhau y như đúc, dáng người cao gầy, tay cầm kiếm đen, trong mắt lóe lên từng đợt lạnh buốt.
Ngay lập tức, vô số Muỗi Đạo Nhân đồng loạt phóng lên.
“Tốc chiến tốc thắng cho ta! Bổn tọa từ trước đến nay không muốn phí lời, chỉ có thói quen mở miệng chào hỏi mà thôi!”
Oanh!
Đầu óc Tả Tiểu Đa xoay trở cực nhanh, cực hạn thúc đẩy Chúc Dung Chân Hỏa, nhẹ hô một câu: “Thiên địa Chúc Dung Hỏa!”
Theo tiếng vang nhẹ, cả không gian Diệt Không Tháp thình lình chìm trong Chúc Dung Chân Hỏa.
Không có nơi nào Chúc Dung Chân Hỏa không đốt đến, lửa cháy hừng hực thiêu đốt kẻ thù.
Mà Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa ở bên dưới điều khiển chân hỏa khai chiến lần thứ hai với Muỗi Đạo Nhân!
Lần thứ hai khởi chiến, tình hình chiến đấu có sự khác biệt so với lần trước, trước đó cho dù là lúc băng hỏa giao đấu cũng chỉ có hai người cùng ra sức, cố gắng đối phó nhưng lần này thì khác, mượn sức của Diệt Không Tháp, tập hợp thành sức mạnh cả không gian lớn, gia tăng tối đa sức mạnh của bản thân, đè ép đối phương, tình hình cuộc chiến lập tức nghiêng về một phía!
Muỗi Đạo Nhân phân thân ra nhiều nhưng kết lại vẫn chỉ có một bản thể, bản thân đó nếu không có bản thể thì cũng không có lực uy hiếp quá lớn.
Một khi rơi vào trong Chúc Dung Chân Hỏa lập tức phát ra từng đợt kêu thảm thiết, mặc dù còn miễn cưỡng tồn tại, có điều cũng chỉ là tạm thời mà thôi.
Muỗi Đạo Nhân hừ một tiếng, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc.
“Thế mà lại là Tổ Vu Chi Hỏa...”