“Hôm nay các đệ tử trở về, chính là chuyện vui lớn, bản giáo chủ cũng không muốn tự hạ thân phận làm khó các ngươi. Nhưng các ngươi đến phụ cận Bồng Lai đảo của ta chính là duyên pháp, đây sẽ là lần yên ổn cuối cùng của các ngươi. Sau này, hoặc là bị bắt vào, hoặc là, sau khi các ngươi lên đảo tấn công giết ta.”
“Sau hôm nay, không còn Thanh Thượng đạo nhân nữa, ta chính là Thông Thiên giáo chủ Tiệt giáo!”
Lời này nói ra, trời đất đột nhiên xuất hiện chấn động khó hiểu.
Trong hư không, có vô số kim quang rơi xuống, dần dần tụ họp trên Bồng Lai đảo.
Trên không mọi người đang hành lễ, nhanh chóng rút lui.
Thanh niên đạo nhân đột phá vòng vây trở về nhìn thấy thanh y đạo nhân đứng trên đỉnh núi chắp tay sau lưng, vành mắt đỏ lên, chậm rãi quỳ xuống đất: “Đệ tử Đa Bảo, dẫn theo các sư đệ sư muội, kính chào sư tôn! Sư tôn vạn thọ kim an!”
Sau lưng, hơn ngàn đệ tử đồng loạt quỳ xuống đất, đại lễ tham bái, giữ lễ kính cẩn, không thấy chút sơ sót.
“Tham kiến sư tôn!”
“Tham kiến sư tổ!”
Thanh y đạo nhân đó chính là Thông Thiên giáo chủ, một trong tam thanh Thượng Thanh đạo nhân.
Nhưng thấy bay xuống trước mặt đám người đang quỳ bái, nhìn đồ đệ trước mặt, trên mặt thần sắc bất động, nhưng hít sâu một hơi, giọng nói hơi có chút run rẩy: “Những năm nay..... vất vả cho các ngươi.”
“Chỉ cần sư tôn bình an quay về, đệ tử chết vạn lần không oán!”
“Đa Bảo.”
“Có đệ tử.”
“Từ giờ trở đi, do đích thân ngươi trấn giữ Bồng Lai đảo.”
“Vâng.”
“Xem xét tình hình thực tế, các bên giúp đỡ, nghênh đón các sư đệ sư muội trở về bản đảo.”
“Vâng.”
Đa Bảo đạo nhân do dự một chút, nói: “Rất nhiều sư đệ sư muội, bị thu làm vật cưỡi, đều là.... môn hạ Thánh Nhân, sư tôn, trong lòng chúng đệ tử.... không phục.”
Đa Bảo đạo nhân ý trong lời nói, hiểu rõ ràng.
Hắn đang hỏi, gặp tình huống này, nên làm thế nào, xử lý thế nào.
“Từ giờ trở đi, trừ ta ra.... trời đất này, môn nhân Tiệt giáo, không cần nể mặt bất kì ai!”
Ba chữ bất kì ai, Thông Thiên giáo chủ nhấn rất mạnh, khẩu khí cũng cực kì lạnh lẽo.
“Vâng, sư tôn!”
Đa Bảo đạo nhân chậm rãi đứng dậy, xoay người, đối mặt với các sư đệ sư muội, trầm giọng nói: “Sư tôn trở về, đệ tử Tiệt giáo trở về, hôm nay, không cần trời đất đồng ý, Tiệt giáo khôi phục!”
“Trong muôn ngàn đại đạo, lấy ra một đoạn sinh cơ!”
“Khổng Tuyên!”
“Có!”
“Dựng cờ!”
“Những người còn lại, khôi phục quang cảnh Bồng Lai đảo, khôi phục Bích Du Cung như cũ!”
“Nói với thiên hạ, ai dám cản trở đệ tử Tiệt giáo quay về, vạn tiên tề tựu, không chết không thôi!”
“Vâng!”
Trên Bồng Lai đảo, đột nhiên bị vô số đám mây bao phủ, ánh sáng bảy màu vây quanh, toàn bộ Bồng Lai đảo, hiện ra thế bành trướng không ngừng, chẳng qua thời gian cực ngắn, đã bành trướng không dưới trăm lần.
Đệ tử Tiệt giáo vừa bận rộn, vừa nói cười, cười đùa, giữa chừng chợt giơ tay lau giọt nước mắt.
Tiệt giáo, cuối cùng trở về rồi.
Những người Tiệt giáo cố gắng khiến mình bắt đầu bận rộn, bình thường chỗ dùng linh lực một lượt là có thể sạch sẽ, bây giờ từng người dùng tay để xử lý.
Trở về rồi, cuối cùng trở về rồi.
Mặc dù trải qua trăm đắng ngàn cay.
Mặc dù trải qua tầng tầng đánh giết.
Trước đây ba ngàn người bị đóng gói đi tây phương, hôm nay, ba ngàn người trở về quê hương, có thể ở đảo Bồng Lai này, chưa tới một ngàn năm!
Tổn thất vượt qua một nửa!
Đây là tổn thất đau đớn lòng, đây đều là thành viên nồng cốt cũ của Tiệt giáo.
Nhưng mà, chung quy là trở về rồi.
Những đồng môn chết trên đường này, có lẽ cũng vui vẻ. Vì bọn họ thấy được hy vọng.
Bọn họ đã biết sư tôn trở về rồi.
Chết không tiếc.
“Sư đệ, hãy yên tâm, bọn ta trở về rồi. Xây dựng lại Tiệt giáo, sư tôn trở về, như ý nguyên của ngươi.”
“Sư huynh, bọn ta trở về rồi! Ngươi yên tâm đi!”
“Sư tỷ...”
Vô số hương khói, đang bay lên trên đảo Bồng Lai.
Môn nhân Tiệt giáo, cười trong nước mắt, trong nước mắt có nụ cười.
Bây giờ, chỉ là khôi phục, phục hồi nguyên khí, nhưng mà, tình huống khôi phục vạn tiên lai triều trước đây cũng không khó!
Vì Tiệt giáo vẫn còn!
Chỉ còn Tiệt giáo còn!
Còn thù hận, báo thù, thanh lý môn hộ v.v.....
Bây giờ vẫn không nói đến bước này, nhưng mà một ngày nào đó, nhất định không xa.
Mà vào lúc như vầy....
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm, hộ tống chị Vân, đã đến đảo Bồng Lai.
Thân thể từng đạo nhân canh giữ ở cửa vạm vỡ, uy vũ to lớn, chính là tôn giả Khổng Tuyên vừa nãy dẫn dắt môn nhân đại chiến bốn phương.
Lúc này Tiệt giáo có rất nhiều việc phải làm, cửa không ai nghe, mà nói đến quen biết tất cả đệ tử Tiệt giáo ngày trước, thực tế không có mấy người, cho nên Khổng Tuyên mới làm việc canh giữ ở đây.
Khổng Tuyên cảm thấy có người đến, cần phải hỏi một câu: “Người đến là ai?”
Cái ngẩng đầu đó, đột nhiên đứng đần ra tại chỗ, toàn thân sững sờ!
Chị Vân cười trong nước mắt: “Khổng Tuyên, sao thế, thấy sư tỷ rồi, cũng không nhận ra à? Vừa nãy còn đang mắng đồ khốn, bây giờ sao không nói chuyện nữa?”
Đột nhiên Khổng Tuyên giật mình, trực tiếp nhảy lên cao, hét lớn: “Quy Linh sư tỷ, là tứ sư tỷ! Tứ sư tỷ trở về rồi! Tứ sư tỷ trở về rồi! !”
m thanh giống như sấm chớp, vang ầm ầm đến toàn bộ đảo Bồng Lai.
Vô số đệ tử Tiệt giáo lũ lượt xuất hiện.
Đa Bảo đạo nhân trực tiếp nhảy ra, thậm chí ngay cả Thông Thiên giáo chủ cũng chợt bay đến.
Trên mặt mọi người, tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ.
Chỉ vì... Quy Linh Thánh Mẫu ngã xuống năm đó, chính là quá rõ ràng, chuyện mà tất cả mọi người đều biết, Thông Thiên giáo chủ cũng không ngờ, đệ tử này của mình còn sống, còn ở nhân gian, còn có ngày sư đồ gặp lại.
Hôm nay nghe thấy Quy Linh Thánh Mẫu trở về, không chỉ cực kì vui mừng, vui mừng vượt quá mong đợi.
“Sư tôn! Sư phụ!”
Chị Vân... cũng chính là Quy Linh Thánh Mẫu ở trên không chầm chậm đáp xuống đất, còn chưa mở miệng, nước mắt đã cuồn cuộn rơi xuống: “Đệ tử bất hiếu, nhiều năm chưa thể phụng dưỡng hầu hạ, đệ tử không ra gì, vì người siêng năng, làm sư tôn mất mặt... xin được trị tội.”
Thông Thiên giáo chủ nhìn trạng thái nguyên thân của Quy Linh Thánh Mẫu, nhè nhẹ thở dài: “Ngươi không phải không ra gì, càng không bất hiếu, năm đó là ta người làm sư tôn này... không thể bảo vệ các ngươi.”