“Phì hahahahahaha....”
Khổng Tuyên bên cạnh vỗ đùi cười phá lên, thật sự đi đến cực hạn rồi, không nhịn nổi nữa.
Tả Tiểu Niệm kéo Tả Tiểu Đa: “Mau đi thôi.”
Ngươi đừng làm mất mặt nữa...
Tả Tiểu Đa vẫn đi một bước quay đầu ba bước, rõ ràng đang hy vọng găp may.
“Ta đi nha Đa Bảo sư huynh...”
“Ta đi thật đó...”
“Lần này ta đi thật đó, ngươi đừng giữ ta lại...”
“Ta... ta đi ngươi lại không có chút biểu hiện gì...”
Đám mây của hai người Tả Tiểu Đa đã biến mất giữa biển trời mênh mông, nỗi hận thầm kín đó lại không thể tiêu tan ở cửa Bích Du Cung, chỗ sâu của nỗi hận, dư âm còn văng vẳng trong ba ngày không mất.
“Hahaha....”
Quy Linh Thánh Mẫu và Khổng Tuyên cười đến ngã ra, dường như thở không ra hơi.
“Đa Bảo sư huynh ngươi cũng thật là, trêu ghẹo như vậy, ngươi cũng không thiếu bảo bối, thuận tay cho hắn mấy cái thì làm sao.”
Quy Linh Thánh Mẫu cười ra nước mắt: “Xem ánh mắt nhỏ cuối cùng của thằng nhóc này.... ái oán đến ta cũng không vừa mắt.”
Đa Bảo đạo nhân xua tay: “Không phải ta không muốn cho, thực ra là không có bảo vật gì có thể lấy ra... sự phụ cho khí m Dương Tiên Thiên, ngay cả thần niệm cũng treo trên người tên này, ta còn có thể lấy ra cái gì có thể tương đương với hai thứ của sư phụ? Bắt chước bừa cũng không có hiệu quả như vậy đâu?”
“Thằng nhóc này rõ ràng đã chiếm hời lớn nhất, lại còn đỏ mắt mấy đồ vật tầm thường của ta, thực là quá không quá mắt nhìn rồi...”
Trong lòng Đa Bảo đạo nhân đầy cạn lời, quả thực muốn nói lại thôi, khó mà mở lời.
Sư tôn cho rồi, ta còn muốn cho, lẽ nào nói ta chê sư tôn cho không đủ tốt?
Nhưng Quy Linh Thánh Mẫu và Khổng Tuyên càng thêm cạn lời.
Đồ vật tầm thường....
Phật tổ ngươi khiêm tốn, quá khiêm tốn rồi....
Ừm, trước đó lúc ở cùng với Tả Tiểu Đa, lúc rảnh rỗi thường nhắc đến “làm màu”, đại khái là chuyện như vậy nhỉ? !
“Thật là làm màu...” Quy Linh Thánh Mẫu không khỏi thốt ra khỏi miệng.
Phật tổ gãi đầu: “Làm màu? Ý gì?”
“.....”
“Liên quan đến chuyện Vân Tiêu sư muội, vì sao không phải chúng ta đi cứu? Phải cần để Tả Tiểu Đa đi?” Quy Linh Thánh Mẫu trầm giọng hỏi.
“Thứ nhất, lần lượng kiếp này, dứt khoát để sư bá hoàn toàn không màng thế sự đi, nếu chúng ta đi, khó tránh dẫn đến nhân quả, cũng lược bớt việc đại sư huynh ra ngoài một chuyến nữa.... không cần thiết sinh ra bất kì nhân quả gì với bọn họ.”
Đa Bảo đạo nhân nhàn nhạt nói: “Thứ hai chính là.... tên Tiểu Đa này, chúng ta có thể nợ hắn thêm vài lần.”
“Nợ hắn thêm vài lần?” Quy Linh Thánh Mẫu và Khổng Tuyên đều kinh ngạc.
“Nhân quả tuần hoàn, duyên pháp mạc danh, có thể nợ lại đối phương một chút nhân quả, đều vì duyên pháp như vậy.” Đa Bảo đạo nhân thong thả nói.
“Đi trị thương đi.”
Ba người cùng nhau vào trong.
Cho dù Đa Bảo dẫn theo ba ngàn đệ tử cùng nhau trở về quê hương, hay là bản thân Quy Linh Thánh Mẫu, trong thâm tâm vẫn mang trọng thương, nguyên khí đại thương. Bên đó ngàn núi vạn sông không dễ dàng gì, Quy Linh Thánh Mẫu nào có dễ dàng...
Những vết sẹo tích tụ, nhờ vào đạo vận Bích Du Cung của giáo viên dưỡng thương, có lẽ cần phải dưỡng một khoảng thời gian.
Sư huynh muội ba ngươi đối với kẻ thù năm đó, báo thù thế nào, hiểu rõ thế nào, một chữ cũng không nhắc đến.
Những điều này đã không cần nhắc.
“Đám Ô Vân Tiên... lần này không trở về với ngươi?” Quy Linh Thánh Mẫu cẩn thận hỏi.
“Không có.” Sắc mặt Đa Bảo đạo nhân trầm xuống, sát khí lạnh giá, theo đó tuôn ra.
Quy Linh Thánh Mẫu không hỏi nữa, sắc mặt u ám rất nhiều.
Mãi cho đến đi đến cửa đại điện, đột nhiên nghe được dưới núi một trận reo mừng, lòng ba người có dự cảm, xoa đầu nhìn theo âm thanh
Chỉ thấy một mảng ánh sáng ngũ sắc, từ xa đến gần, một cô gái cả người áo trắng mộc mạc, cưỡi mây trắng khẩn cấp đến.
“Vô Đang sư muội trở về rồi!”
Đa Bảo đạo nhân cũng không quan tâm trị thương, dưới sự vui mừng, vội vàng ra đón, thêm vào trong tiếng vui mừng như sấm động dưới núi.
“Sư phụ...”
Một tiếng kêu lớn đầy ngưỡng mộ, từ mặt biển truyền đến.
Trong Bích Du Cung.
Thông Thiên giáo chủ nhẹ nhàng nhắm mắt, khóe mắt hơi ươn ướt, khóe môi lộ ra nụ cười.
Lần này sư tôn, tuyệt đối sẽ không để các ngươi, chịu chút oan ức nào!
.....
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm dọc đường đi nhanh như tên bắn.
“Cơ hội nhân duyên mấy ngày nay, bất ngờ gặp được thật sự không ít, bây giờ ta còn có chút cảm thấy ly kì....”
Tả Tiểu Đa gãi đầu.
“Ta cũng có cảm giác này... thế giới này bây giờ, khác xa trước đây.” Linh khí đang hít thở trên không, trên khuôn mặt xinh đẹp của Tả Tiểu Niệm toàn là nghi ngờ.
“Tiểu Đa, ngươi có cảm nhận tỉ mỉ một chút, thế giới này lớn hơn trước kia bao nhiêu? Theo lý mà nói, Bồng Lai đảo ban đầu là trong khu vực ba đại lục, nhưng diện tích đất nào lớn như bây giờ, chỉ sợ ngay cả một phần trăm cũng không bằng?”
“Còn có hải vực... từng mênh mông như vậy à?”
“Chúng tộc Thượng Cổ trở về, dung hợp nhiều mảng đại lục, đất tổ sáng trở lại, đất lợi đất dáng vẻ ắt sẽ xảy ra thay đổi to lớn, ta nghe ý mà bọn họ nói, trời đất hiện tại, hình như đang tiếp tục lượng kiếp gì đó trước đây, nhân quả gì đó.... chỉ là nói không đầy đủ không thật, để người ta không hiểu rõ mà thôi.”
Tả Tiểu Niệm nói ra nghi ngờ trong lòng.
“Tóm lại cảm thấy, giữa trời đất này, có đại năng giả đang xếp một bàn cờ rất lớn. Mà ta và ngươi, chẳng qua là con cờ không đáng kể nhất trong bàn cờ mà thôi.”
Trong lòng Tả Tiểu Đa đầy buồn phiền.
“Không cần nghĩ gì cả.”
Trái lại Tả Tiểu Đa rất vui vẻ: “Xe đến trước núi ắt có đường, đi một bước tính một bước vậy. Cho dù trời đất đánh cờ, có liên quan gì đến ta và ngươi? Chúng ta trải qua ngày tháng của chúng ta, làm việc của chúng ta, những cái khác, đi đến bước nào thì đi đến bước đó.”
“Vậy cuối cùng Tiểu Đa ngươi thể hiện cái gì? Là siêu thoát thế giới này? Hay là từ con cờ biến thành người chơi cờ?”
“Ta? Ta không nghĩ gì cả, ta muốn vợ con vô tư hạnh phúc, lúc nhỏ không phải chỉ hướng đến nguyện vọng này sao?”
Tả Tiểu Đa cười hihi: “Bây giờ vẫn như vậy.”
“Người trong cuộc thì thế nào? Ai có thể làm gì được ta? Đủ mọi kế hoạch, để ta đi trên con đường, vậy thì sao? Ta muốn đi, chính là ta muốn đi, hoặc là không thể không đi. Nhưng trong lòng ta, vợ con mãi mãi vô tư hạnh phúc, đến chết không đổi.”