Mà điều làm cho bọn Yêu Hoàng, Đế Tuấn tức giận nhất là: lượng kiếp phong thần năm đó, đủ loại nhân quả dây dưa, giữa Xiển giáo, Tiệt giáo, Nhân tộc và Tây Phương giáo sớm đã hình thành mối quan hệ mật thiết trong ta có ngươi, trong ngươi có ta, không thể tách rời.
Điều này cũng dẫn đến... Chuẩn Đề cùng lúc có thể bảo toàn đạo thống Tây Phương giáo, còn có thể giữ lại ba giáo Xiển, Tiệt, Nhân!
Chính vì như thế nên mặc dù Nguyên Thủy, Thông Thiên tỏ thái độ vô cùng căm giận, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thật sự bạo phát ra.
Ý tốt mà Chuẩn Đề đã bỏ ra cho Tiệt giáo và Xiển giáo, không thể trở mặt nói không lớn được!
Nhưng với bọn người Hậu Thổ, Đế Tuấn, La Hầu, Minh Hà, Linh Hoàng mà nói...
Đây không phải là chuyện tốt!
Đám người Yêu Hoàng Đế Tuấn đều đang đau khổ khôn nguôi.
Các ngươi đều đã chuẩn bị xong hết rồi, sớm đã chắc chắn rằng thế lực phe mình sẽ không diệt vong, vậy chẳng phải là đang nói chúng ta đây không chuẩn bị gì mà đến, là muốn bọn ta làm bia đỡ đạn cho mấy cái thảm họa này hay gì?
Cmn chứ, việc này các ngươi đã hỏi qua ý kiến của chúng ta chưa vậy?
Vừa không cẩn thận một chút mà chúng ta đã phải...... đại diện tất cả rồi? ??
Dù có thiên tai sống hay chết, công bằng vẫn luôn ở đó.
Đó chính là, đạo giáo.
Đạo giáo được bảo tồn, cũng không có nghĩa là bộ tộc hay giáo phái này đã được bảo tồn lại.
Nói một cách khác, tất cả mọi người đều biết rằng: Chỉ cần còn có người truyền tụng Phật pháp, vậy thì Phật giáo cũng sẽ luôn tồn tại trên cõi đời này.
Còn về việc Phật có tồn tại hay không lại là một chuyện khác và bản chất của hai việc này không giống nhau.
Lý lẽ này cũng rất đơn giản, chính là Phật giáo tồn tại, cho nên đạo giáo cũng không thể biến mất.
Nhưng cho dù ngươi có thể nhìn thấy nó rất rõ ràng, người khác cũng chưa chắc đã có thể nhìn ra được.
Cho dù các ngươi đã bị diệt vong thì cũng còn có đạo giáo tồn tại.
Nếu chúng ta diệt vong vậy không phải chẳng còn lại gì hay sao?
Làm gì có chuyện như thế ở trên đời này.
Cho nên vào lúc đám người bước ra khỏi Tử Tiêu Cung, ai nấy đều đang cực kì tức giận.
Đó là ý trời sao?
Vậy thì lão đây không tin vào ý trời đấy!
Ông trời muốn diệt ta, ta sẽ nghịch thiên mà tiến!
Chuẩn Đề cũng là nghịch thiên đoạt mệnh, mới có kết cục trước mắt, Chuẩn Đề hắn có thể nghịch thiên, chúng ta lại không được sao?
Vào lúc ra khỏi Tử Tiêu Cung, trong lòng Tả Tiểu Đa đã rối như tơ vò.
Đột nhiên đến.
Rồi đột nhiên đi ra.
Trong lúc hắn mơ mơ hồ hồ thì nghe được một số lời nói cũng như chứng kiến được một số chuyện.
Nhưng vẫn không thể hiểu rõ toàn bộ.
Vì sao ta lại tới đây?
Vì sao ta lại đi rồi?
Trong lúc đó rốt cuộc là đã xảy ra những chuyện gì?
Toàn bộ quá trình đều trôi qua trong sự mơ hồ rối loạn chẳng thể hiểu nổi.
Vậy nhưng đám người vừa từ trong Tử Tiêu Cung ra thì đã ném hai người xuống rồi ngay lập tức đường ai nấy đi, vèo một cái đã không thấy bóng dáng đâu.
“Ai da, vậy mà không ai ngó ngàng gì đến chúng ta à?” Răng của Tả Tiểu Đa có chút tê dại.
Tốt xấu gì thì cũng nên làm việc cho có đầu có cuối một tí đi?
“Có vẻ như là không ai quan tâm đến chúng ta đâu, muốn trở về cũng chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi.” Tả Tiểu Niệm bĩu môi, trong ánh mắt nàng hiện lên vài tia bối rối.
Nàng cảm thấy rằng mình đã được tiếp xúc với cực kỳ nhiều nhân vật lớn, cũng nghe được rất nhiều chuyện mà ngay bản thân nàng cũng khó có thể tin được!
Việc này thật sự quá là... Khiến người ta giật mình khiếp sợ.
“Tiểu Đa, chỉ sợ những chuyện xảy ra ở đây sẽ gây ra những ảnh hưởng sâu rộng khó lường, chúng ta phải nhanh chóng quay về nói lại chuyện này cho cha mẹ cùng cha nuôi biết mới được!”
“Được.”
Sau khi đã quyết định xong mục đích của bản thân, hai người rời đi ngay lập tức, vội vàng quay về Tổ Địa nhân tộc Tinh Hồn.
Mà sau khi thủ lĩnh của các tộc khác rời khỏi Tử Tiêu Cung, ngoại trừ Tả Tiểu Đa cùng Tả Tiểu Niệm thì những người khác đều lần lượt gặp phải việc bị chặn giết đến tận ba lần!
Trên người ai nấy đều chồng chất các vết thương khác nhau.
Đương nhiên những việc này cũng không cần thiết phải kể rõ ra làm gì.
Tất cả đều có ý riêng và rõ ràng lập trường của mình, nếu như có cơ hội loại đi một kẻ thù, không ra tay mới là lạ, vậy cho nên cũng không có gì đáng để ngạc nhiên cả.
Hai người Tả Tiểu Đa gần như quyết định trở về ngay lập tức nên đã nhanh chóng rời đi, vì vậy mà tránh được cả đống phiền phức.
Chỉ bởi vì sau khi hai người vừa rời đi không lâu thì Yêu Hoàng Đế Tuấn cùng với Đông Hoàng Thái Nhất và cả Yêu Hậu Hi Hòa cũng vội vã xé rách không gian để quay lại.
“Người đâu?”
“Sao lại có thể chuồn đi nhanh như vậy cơ chứ!”
Ba người cảm thấy vô cùng buồn bực, sự tức giận trong lòng không chỗ phát tiết, Yêu Hậu Hi Hòa là người thất vọng nhất.
Chuyến này đi Tử Tiêu Cung, yêu tộc được xem là một vị thánh thần bất khả chiến bại của tự nhiên, tuy nhiên sau khi cảm nhận được khí tức của Tam Túc Kim Ô trên người Tả Tiểu Đa cũng đủ khiến ba người có chút hứng thú.
Vì vậy mà vẫn luôn ghi nhớ kĩ ở trong lòng.
Nhưng sau khi suy tính kĩ càng, bọn họ nghĩ rằng lúc này không phải là lúc tạo ra tác động gì lớn.
Ba người quyết định không cần phải vội vã, không nhất thiết phải ở đây xé rách mặt, chờ cho hội nghĩ lần này kết thúc ắt sẽ có cả đống thời gian để hỏi cho rõ ràng.
Nhưng điều mà ba người yêu tộc bọn họ không thể ngờ tới chính là, khi mọi người vừa mới rời khỏi Tử Tiêu Cung thì Thông Thiên Thánh Nhân đã kéo ba người bọn họ ra một chỗ khác, nói là có chuyện quan trọng cần bàn bạc, vậy mà đi được một đoạn thì Thông Thiên lại nói thật ra cũng chẳng có việc gì mấy, về sau có thời gian thảo luận sau cũng được... Thế rồi hắn bỏ lại họ rồi tự mình đi mất.
Lúc này ba người cứ như bị chơi cho một vố thật đau.
Mà đến lúc quay trở lại tìm người thì người đã sớm không thấy bóng dáng.
Vậy nên ba người cứ nghĩ đến việc này là lại thấy vô cùng phiền muộn.
Ở một bên khác, Nguyên Thủy cũng mang lên Tiếp Dẫn Chuẩn Đề, Ma Tổ La Hầu đi
Ừm, nói đúng hơn một chút là Ma Tổ đã kéo theo Tam Thánh đi mất rồi...