Tình huống tốt nhất tiếp theo đương nhiên là chia cắt quân đội phía hai cánh của đối phương, rồi dùng sức mạnh của quân đội để xâm chiếm dần dần.
Tất nhiên, đây là hoàn cảnh lý tưởng nhất, hay cũng có thể nói là… hi vọng xa vời!
Trong lòng Lý Thành Long biết rất rõ rằng hành động này có thể phá vỡ lối đánh hiện có của đối thủ, cũng có thể gây ra một lượng sát thương nhất định, nhưng nếu muốn đạt được mục đích cuối cùng là dần dần tiêu diệt đối thủ thì đúng là cực kỳ hão huyền.
Điều hắn mong đợi là sau khi có được lợi thế tạm thời lúc đầu, hắn có thể xem sức mạnh của đối thủ có thể bị phá hủy bao nhiêu bởi đòn tấn công đầu tiên này, để từ đó tính toán mức độ sức mạnh của phía đối phương.
Tất nhiên, nếu số lượng bị hạ gục bởi đợt tấn công này là thỏa đáng, nói không chừng trong tương lai có thể dễ dàng hơn một chút.
Nhưng nếu như số lượng gị hạ gục khá ít... vậy thì trận chiến tiếp theo nhất định sẽ rất tàn khốc.
Cho dù quân đội Tinh Hồn có sự hỗ trợ của đội hình chiến đấu phối hợp với nhau thì cũng khó mà trụ vững như cũ, chứ chưa nói đến việc chiếm thế thượng phong.
Sức mạnh là đạo lí quyết định, mà người khắc đạo lí quyết định rõ ràng không phải phía của quân đội Tinh Hồn!
Cho nên hy vọng lớn nhất của Lý Thành Long, thật ra không phải là ở chiến trường trước mặt, mà là... ở viện binh.
Đối với hướng của Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình, Lý Thành Long không ôm quá nhiều hy vọng; đối với đại quân Ma tộc do Ma Tổ La Hầu lãnh đạo, bác Tả có thể duy trì được tình huống bằng mọi cách, ngăn chặn đối phương, thì cũng là một chiến thắng to lớn ngoài sức tưởng tượng.
Dù sao thì Lôi Đình Siểm Kích của Ma Tổ đã mang lại quá nhiều kích thích cho các cường giả của đại lục Tinh Hồn, một sự tồn tại gần như là ác mộng, cũng vì tu vi của vợ chồng Tả Trường Lộ tăng lên rất nhiều, nếu không thì căn bản là không có tự tin để chống lại.
Niềm hy vọng thực sự của Lý Thành Long thật ra là ở phía Tả Tiểu Đa.
Là bạn nối khố lâu năm, trước khi xuất phát đã bàn bạc xong: nhất định phải giải quyết A Tu La càng nhanh càng tốt, sau đó nhanh chóng trở lại viện trợ, tức tốc tới phía Thượng Kinh!
Tốc độ càng nhanh càng tốt!
Trong trận chiến này, có thể giữ vững được không hay không, sau trận chiến Nhân tộc Tinh Hồn có còn tồn tại hay không, tất cả tùy thuộc vào tốc độ kết liễu đối thủ ở phía của Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm!
Tuy nhiên, ngay cả như vậy, trong lòng của Lý Thành Long cũng không chắc lắm!
Mặc dù theo tính toán của riêng hắn thì Minh Hà lão tổ là khu vực yếu nhất trong ba chiến trường, nhưng khi nói đến việc Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm giải quyết Minh Hà lão tổ và hàng trăm hàng ngàn đại quân phía sau hắn càng sớm càng tốt, đúng là nói thì dễ hơn làm!
Một cuộc chiến tranh diệt chủng quy mô lớn như vậy, chưa kể đến việc bị kéo dài, thì cũng không thể kết thúc trong một thời gian ngắn.
Lý Thành Long tự tin là hắn có thể làm được, rằng phía hắn có thể kiên trì chiến đấu một ngày một đêm mà không bị gục ngã, về việc kéo dài hơn nữa thì chỉ có thể dựa vào may mắn!
Tuyệt đối không thể nghĩ thời gian một ngày một đêm là dễ dàng.
Một mục tiêu chiến lược như vậy, chính bản thân Lý Thành Long cũng chỉ là một chú bê mới sinh, có thỏa thuận với Tả Tiểu Đa cũng đã giúp hắn có thêm sự tự tin, nếu đổi thành người khác đến chống đỡ, thì e rẵng cũng khó có thể chống đỡ được, xét cho cùng thì... khoảng cách giữa sức mạnh toàn diện của hai bên là quá lớn...
“Giết!”
“Giết!”
Cả hai bên đều là tiếng gào thét kinh thiên động địa.
Binh mã của cả hai bên bắt đầu xông lên.
Bên phía Tinh Hồn đã đi trước một bước, nhưng Long tộc cũng không chịu thua kém!
Với một tiếng nổ vàn, hai bên va vào nhau.
Vào thời khắc này, bầu trời tạm thời mờ đi trong giây lát.
Ngay lập tức nhìn thấy vô số đầu người, đầu rồng, đầu hươu và đầu sư tử... quay vòng rồi bay lên không trung, vô số chân tay bị đứt lìa, bay lơ lửng trong không trung như hạt mưa.
Máu chảy như tạo ra một vết rách trên bầu trời, chảy xuôi rồi nối liền với huyết hà của Minh Hà lão tổ...
Khi trận chiến giữa hai bên bắt đầu, bầu trời đã từng trống không lập tức trở thành những đợt sóng máu, máu tuôn xối xả khắp bầu trời, tiếng gầm thét không ngừng quyện vào nhau, ngay từ đầu trận đấu, lỗ tai cơ bản là đã mất đi chức năng.
Hàng chục triệu người đồng thanh hét lênm âm thanh của trận chiến ầm ầm xung quanh, thực sự là một cảm giác đinh tai nhức óc.
Nhiều người có tu vi thấp đã bị những tiếng gầm lớn này làm cho choáng váng, não và linh hồn của bọn họ bị chấn động, biến bọn họ thành những kẻ đần độn không biết suy nghĩ, sau đó, tất nhiên, dưới sự rung chuyển của sóng âm và sự chà đạp không biết là do kẻ thù hay là đồng bào của mình, biến thành bột mịn, bay lên không trung.
Vào thời điểm như thế này, hối hả chính thịnh, những thứ như tro bụi thậm chí còn không có cơ hội từ trên trời rơi xuống đất, trở về với cát bụi!
Từ đầu đến cuối vẫn luôn bị đẩy lên bởi không khí chiến đấu ngang tàng, không ngừng lơ lửng trong không trung.
m thanh nổ vang ầm ầm khắp mọi hướng, từng làn sóng không khí cuốn lấy toàn bộ không gian choáng ngợp, các vết nứt không gian thỉnh thoảng xuất hiện.
Từng vệt từng vệt đen kịt xuất hiện, giống như vô số khe núi xuất hiện trên bầu trời, vừa lóe lên thì đã biên mất.
Đó là lần đầu tiên khi một cao thủ tiếp xúc với kẻ thù, nhận thấy rằng bản thân không thể chống lại, chọn cách tự bạo!
Lúc này, chẳng ai quan tâm liệu việc bản thân tự bạo có làm tổn thương đến chính người của phe mình hay không!
Ưu tiên hàng đầu là làm tổn thương kẻ địch!
Về việc liệu có vô tình làm bị thương đồng đội hay đồng bào gì đó... thực sự là không quan tâm nổi!
Cùng lắm thì trước khi bản thân tự bạo hét lớn một tiếng: “Ta đi đây!”
Dựa vào điều này như một lời nhắc nhở với đồng đội, sau đó cố gắng hết sức để xông vào trận địa của kẻ thù...
Người chết biến thành tro tàn, nhưng lại không như hắn nghĩ, người còn sống thì không còn thời gian để đau buồn hay thổn thức, càng không kịp hoài niệm, phản ứng duy nhất là giữ chặt vũ khí của bọn họ với đôi mắt đỏ ngầu lao về phía trước.