Bây giờ, Vân Trung Hổ cũng đã cạn kiệt nguồn cung cấp... nghĩ đến việc Bạch Vân Đóa cũng gần như vậy.
Tình hình trận chiến đã đến trạng thái không thể chống đỡ được nữa.
Hắn nhìn về phía sau.
Mục Yên Yên chỉ cách hắn có vài bước cả người bê bết máu, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, đôi mắt mờ mịt vô hồn, rõ ràng nàng đã kiệt sức đến tình trạng tương tự.
Thấy Du Động Thiên quay lại nhìn mình, Mục Yên Yên miễn cưỡng mỉm cười, biểu thị rằng nàng vẫn có thể chiến đấu.
Du Động Thiên nhìn bộ đồ màu trắng của Mục Yên Yên, trong đôi mắt hiện lên sự đau lòng, lấy một viên đan dược đưa cho nàng: “Ăn đi!”
“Còn ngươi thì sao?”
“Ta vẫn còn.”
Trên thực tế, đây là đan dược cuối cùng của Du Động Thiên mà Tả Tiểu Đa đã đưa trước đó.
Vì linh lực cực kỳ to lớn, cho nên Du Động Thiên vẫn mãi không nỡ sử dụng nó, ngay cả trong tình huống nguy cấp như vậy, hắn vẫn giữ nó lại để phòng cho trường hợp khẩn cấp.
Mà bây giờ, rõ ràng là thời điểm cần tới nó!
Mục Yên Yên lắc đầu biểu thị ràng nàng không cần, nhưng Du Động Thiên đã nắm lấy nàng, cưỡng ép nhét nó vào miệng nàng.
Mục Yên Yên chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm áp, từ vị trí cổ họng lặng lẽ trượt vào trong đan điền.
Ngay lập tức cảm thấy một luồng sức mạnh trỗi dậy, tất cả mọi mệt mỏi trong người đều tan biến đi. Ngay cả tu vi của bản thân cũng đã tiến thêm một bước lớn.
Mục Yên Yên chỉ cảm thấy rằng trạng thái của nàng tốt hơn bao giờ hết.
Tác dụng kỳ diệu của viên đan dược kia có thể thấy rõ ràng!
Cảm thấy những ngón tay Du Động Thiên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của mình, cảm giác thô rác, thậm chí còn khiến cho chỗ bị chạm trên khuôn mặt anh cảm giác hơi đau.
Không thể không mở to mắt ra nhìn Du Động Thiên.
Nhìn người đàn ông khiến cho trái tim của mình hoàn toàn rối tung lên.
Đập vào mắt nàng chính là đôi mắt tràn đầy tang thương và đau khổ của Du Động Thiên, tập trung nhìn vào khuôn mặt của mình, nhẹ nhàng nói: “Ta xin lỗi.”
Xin lỗi?
Mục Yên Yên trong không khỏi cảm thấy loạn nhịp.
Tại sao lại nói xin lỗi?
Bây giờ đang là lúc nào, hàng trăm triệu quân đang chiến đấu, nhưng chính mình lại nhận được một câu xin lỗi.
Trong một khoảnh khắc, Mục Yên Yên chỉ cảm thấy trong lòng ngũ vị tạp trần.
“Trước đây của xem ngươi như là Phong Hoa, thực sự không nên.”
Trong ánh mắt của Du Động Thiên tràn đầy sự áy này, nhẹ nhàng nói: “Ở cái thể giới mà ta có thể chết bất cứ lúc nào này... Thật sự không nên trêu chọc ngươi. Đối với ngươi mà nói thì chuyện đó thật sự không công bằng...”
Mục Yên Yên nói: “Chuyện cũng đã qua rồi, hơn nữa...”
Du Đông Thiên cười ha ha: “Ngươi không trách ta thì tốt rồi.”
Hắn tự cười nhạo mình, nói: “Dù ta biết là không nên làm, biết rõ rằng mình sẽ chết trong trận chiến bất cứ lúc nào, nhưng trong khoảng khắc yên bình ngắn ngủi này, ta lại không thể kiểm soát được bản thân.”
“Luôn mơ tưởng rằng mình có thể có được nhiều hơn, luôn luôn mơ tưởng, đến những điều không thể nào xảy ra. Vì vậy nên đã làm nhiều chuyện rất hoang đường, đó là lỗi của ta, ta luôn biết đó là lỗi của ta.”
Du Động Thiên nhìn Mục Yên Yên và nói: “Xin ngươi... đừng trách ta.”
“Ta không trách ngươi.”
Mục Yên Yên cười ngọt ngào: “Chờ đến khi cuộc đại chiến này kết thúc, nếu như ta và ngươi đều còn sống, nói không chừng ta có thể sẽ không quan tâm mình có phải hay là người thay thế cho Niên Phong Hoa không thay đấy chứ.”
Mục Yên Yên cười xinh đẹp: “Chờ đại chiến kết thúc, nếu ta và ngươi đều còn sống, nói không chừng ta sẽ không thèm để ý mình có phải là vật thay thế cho Niên Phong Hoa hay không.”
Nàng đỏ mặt, cúi đầu.
Trong lòng thẹn thùng không thôi.
Với tính cách bảo thủ từ xưa đến nay của Mục Yên Yên, câu nói này có lẽ là câu táo bạo nhất mà nàng từng nói.
Ở phía đối diện, Du Đông Thiên ngây ra một lúc, rồi lập tức cười khổ nói: “Cảm ơn.”
Nhưng trong lòng hắn cũng yên lặng nói: Cám ơn, thật sự, cám ơn ngươi.
Trong lúc đó bầu không khí đột nhiên có hơi khác thường.
Du Đông Thiên đột ngột quay đầu, trong mắt bỗng nhiên lóe lên huyết sắc.
Hắn không chút do dự lao trở về.
Mục Yên Yên nhìn bóng lưng Du Đông Thiên, trong mắt thoáng hiện lên vẻ thẹn thùng cùng ngọt ngào. Cứ như thế này đi, ta không từ chối nữa, cũng không dám làm kiêu...
...
Phía trước, đang có bốn luồng khí thế ngập trời, vọt tới trạng thái như dời núi lấp biển.
Người tới thế tới động tĩnh to lớn, ảnh hưởng vĩ đại, trong lúc nhất thời, ngay cả bao nhiêu huyết khi tích lũy được trong chiến trường, cũng bị khí thế mênh mông cuồn cuộn ập tới càn quét tất cả ra ngoài.
Đây là... kẻ địch mạnh đã đến!
Người tới hiển nhiên là hai vị chí cường giả dưới trướng Tổ Long, đồng thời cũng là hai vị phó tộc trưởng của Long tộc, có thể nói là nhân vật số hai số ba của Long tộc, bên kia hai con Kim Phượng đạp không ngả nghiêng bay đến, cũng là hai vị chí cường giả chỉ có ở Thủy Phượng của Phượng Hoàng tộc!
Bốn vị cường giả Đại La đỉnh cao, nắm tay nhau cùng ra trận, khí thế mãnh liệt lao đến!
Đây là chiến lược mang tính mũi nhọn mà Long Phượng tộc lập ra trong lúc đối chiến.
Tinh Hồn nhân loại ở bên đối diện biểu hiện rất đỉnh, chẳng những ý chí vượt qua tưởng tượng, mà còn có thể kết hợp sức mạnh của mọi người tiến tới vận dụng và phát huy Quân Trận tạo thành lực sát thương cực lớn đối với ba tộc.
Long Phượng Kỳ Lân tam tộc hiển nhiên muốn một trận diệt sạch Nhân tộc Tinh Hồn, chứ không muốn hao tốn quá nhiều!
Thanh Thiên Kiếp lần này, các tộc Chư Thiên đều đã trải qua vài lần tai kiếp, cuối cùng cũng chỉ được một tộc đắc lợi, trở thành chủ nhân của đất trời, nói cách khác, mỗi một tộc tất nhiên đều sẽ bị các chư tộc khác nhằm vào, thời gian chỉ là sớm hay muộn mà thôi, nếu tộc mình hao tốn quá nhiều trong trận chiến tiêu diệt Nhân tộc Tinh Hồn, thì phần nhiều sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp của các tộc khác!
Nhưng nếu bên mình mà không dùng thủ đoạn có hiệu quả trong trận chiến nhằm vào Tinh Hồn thì cũng chỉ có thể sử dụng chiến thuật cứng đối cứng.
Thậm chí chính chiến thuật này mới là nguyên nhân dẫn đến trận chiến của Thủy Phượng Tổ Long với Tinh Hồn.
Sau khi trải qua một hồi bàn bạc cùng nhau, cuối cùng ba tộc đã đưa ra quyết định điều động chiến lực cao cấp chân chính, sử dụng chiến thuật Thi Dĩ Trảm Thủ!
Phá hủy trận thế cùng khí thế tấn công của đối phương!
Hoàn toàn làm tan rã ý chí chiến đấu của đối phương.