Cái tên Kiếm Quân Chủ, bỗng nhiên gây chấn động thế gian, ai cũng ưa thích, xu thế mà người người nhà nhà đều biết!
Giờ phút này nghe thấy những lời của Ma Tổ, mặt Tả Tiểu Đa lập tức đen như đáy nồi!
“Ma Tổ đại nhân, ngài có thể gọi ta là Chùy Quân Chủ, ta không phiền đâu.”
Ma Tổ La Hầu thản nhiên nói: “Thì ra ngoại hiệu của bản thân cũng có thể đổi như vậy? Nếu như có thể đổi, ta cũng muốn đổi ngoại hiệu của mình.”
“Đổi thành gì?” Tả Tiểu Đa tò mò hỏi.
“Đổi thành...” Ma Tổ La Hầu cười lạnh: “Nhóc con, ngươi đang trì hoãn thời gian sao! ?”
Bên kia đã bắt đầu chiến đấu.
Tất cả mọi người đang bao vây Đạo Tổ, bắt đầu chiến đấu dữ dội, không nhừng có người bị thương, không ngừng có người bị đánh ra khỏi vòng chiến đấu, đôi lúc còn nôn ra máu, một lát sau thì chữa hết thương thế, lại tham gia trận chiến, rồi lại bị thương...
Mà bên phía Tả Tiểu Đa và Ma Tổ La Hầu vẫn sóng yên biển lặng.
Tả Tiểu Đa nheo mắt lại, nói: “Một mình ta làm sao ta có thể tự mình trở thành đối thủ của Ma Tổ La Hầu, tất nhiên là có thể trì hoãn bao nhiêu thì phải trì hoãn bấy nhiêu; nếu như có thể trì hoãn đến khi nhóm người bên kia đánh xong, rồi lại kéo đến đây bao vây Ma Tổ đại nhân, vậy thì mối nguy hiểm của ta sẽ ít hơn nhiều, Ma Tổ thậm chí còn biết cái tên của Kiếm Quân Chủ của ta, chẳng lẽ không biết Tả Tiểu Đa ta nhát như chuột, cực kỳ tham sống sợ chết sao?”
Ma Tổ La Hầu nở một nụ cười nhàn nhạt: “Nhát như chuột, tham sống sợ chết, sao ta lại không thấy vậy.”
Tả Tiểu Đa có chút khiêm tốn nói: “Đó là do Ma Tổ ngươi đánh giá quá cao ta thôi.”
Ma Tổ La Hầu nói: “Từ trước đến nay ta vẫn luôn không bao giờ đánh giá thấp đối thủ của mình, cũng sẽ không để ngươi trì hoãn thêm nữa.”
Tả Tiểu Đa nói: “Nhưng ta vẫn muốn trì hoãn càng lâu càng tốt, nếu như có thể tiếp tục trò chuyện như thế này, thì đúng là không còn gì có thể tốt hơn. Con người của ta thật ra thích nhất là nói chuyện trên trời dưới đât, đặc biệt thích nghe các cao nhân tiền bối kể về chuyện xưa, có thể nói chuyện thì cần gì phải động thủ. Không biết Ma Tổ đại nhân có thể chỉ dạy cho ta không.”
Ma Tổ lập tức cảm thấy khó thở.
Hắn thật sự không ngờ tên nhóc có tu vi như vậy mà lại coi thường thể diện của mình như vậy, sẵn sàng biến thành một tên lắm lời, lấy ít ăn ít.
Sau đó cũng không tiếp tục nói chuyện lung tung nữa, trực tiếp lắc tay, Thí Thần Thương đột nhiên lóe lên một tia lạnh lẽo, ngân nga run rẩy, sát khi sắc bén, có thể thấy rằng sắp đi ra hoàn toàn!
Tả Tiểu Đa vội vàng nâng Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy lên, trong miệng vẫn ân cần thuyết phục: “Mọi người đều là tu giả cao giai, tại sao lại dùng dao dùng thường, chúng ta tiếp tục trò chuyện không phải là sẽ tốt hơn sao! ?”
Câu trả lời cho hắn chính là tiếng rít gió sắc bén của Thí Thần Thương!
Ma Tổ La Hầu đâm một thương, cũng không nói năng rườm rà, hắn đã đáp lại yêu cầu vô liêm sỉ của Tả Tiểu Đa bằng hành động!
Nhưng ngay sau đó, một tiếng vù vang lên, không gian chợt hiện ra vết nứt toác, thật sự là Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy phá vỡ hư không, uy năng ập tới!
Hai bên va vào nhau, một tiếng keng vang lên, Thí Thần Thương run rẩy lao thẳng lên không trung, một âm thanh bị bóp nghẹt kéo dài.
Nếu như Thí Thần Thương có thể nói được, nó chắc chắn sẽ chửi ầm lên là: “Đáng khinh bỉ! Không biết xấu hổ!”
Bởi vì không biết từ bao giờ mà tên nhóc này, đã hoàn thành khí cơ vận chuyển của Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy, ngay khi thanh chùy được xuất kích, chiêu đầu tiên đã cộng dồn thêm sức mạnh của mười mấy chiêu!
Cho dù Thí Thần Thương có thông linh đến mức nào, thì vẫn chỉ là một cây thương, so với cái đầu vô cùng lươn lẹo của Tả Tiểu Đa, chắc chắn là còn kém hơn rất nhiều.
Đôi môi của Ma Tổ La Hầu cũng run run một hồi, may mà bản thân quyết tâm ra tay, không có dông dài thêm, nếu như để cho hắn tiếp tục tích tụ khí cơ, thì e rằng vừa mới ra tay thì đã có thể khiến cho mình bị trọng thương!
Điều đó thực sự là lật thuyền trong mương, mất hết cả mặt!
Ngoài ra, ngay sau khi tiếp xúc, nhớ lại sức chiến đấu mạnh mẽ mà tên nhóc kia vừa mới tung ra, hoàn toàn không thua kém chính mình một chút nào!
Điều này khiến trong lòng Ma Tổ La Hầu run lên, lập tức bỏ đi chút trịch thượng trong lòng, coi người thanh niên trước mặt như một đối thủ ngang tầm ngang sức với mình!
Sau đó là một trận chiến chống lại nhau khốc liệt và bất thường bắt đầu.
Trong nháy mắt đã đánh xong hàng trăm chiêu, động tác của hai bên đều cực kỳ nhanh, tốc độ tấn công phòng thủ cũng nhanh đến cực hạng.
Mà Ma Tổ La Hầu cũng phát hiện ra điều bất thường trong đợt giao tranh này, đó chính là Tả Tiểu Đa đang điều khiển hướng đi của trận đấu, dần rời khỏi vòng chiến của nhóm kia và Đạo Tổ.
Ma Tổ La Hầu vũng vô tình chú ý đến điều này, cho nên dứt khoát tương kế tựu kế mà đi theo!
Sau trăm chiêu tiếp theo, đã ở một khoảng cách tương đối an toàn với những người trong cuộc bao vây bên kia, nhưng nghe thấy Tả Tiểu Đa hét lớn, đầu tiên bật hết toàn bộ hỏa lực, dùng hết sức mình!
Ma Tổ La Hầu không hề ngạc nhiên với chuyện này, cũng đã chuẩn bị tinh thần, tiến hành đánh trả, không hề nương tay!
Trận chiến giữa Tả Tiểu Đa và Ma Tổ La Hầu đủ để được đưa vào lịch sử các trận chiến của tinh không.
Bởi vì... tình huống của trận chiến này quá đặc biệt, trước nay chưa từng có!
Tả Tiểu Đa luôn duy trì thế tiến công một trăm hai mươi phần trăm, không có bất kỳ động thái phòng thủ nào!
Nếu chỉ dừng lại ở đây thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên, có thể nói ỷ mạnh hiếp yếu, dồn hết sức để tấn công, là điều vô cùng phổ biến!
Điều kỳ lạ chính là Ma Tổ La Hầu cũng duy trì thế tiến công một trăm hai mươi phần trăm, không hề tỏ ra chút yếu thế nào, không ngừng phản công, cực kỳ khốc liệt!
Cả hai bên đều áp dụng việc tấn công điên cuồng, hoàn toàn không có chiêu nào để tự vệ.
Dưới đấu pháp như vậy, không gian xung quanh sụp đổ từng mảnh, nát vụn, đến nỗi bản thân không kịp chữa trị.
Ma Tổ La Hầu càng đánh, càng cảm giác tiểu tử trước mặt này là kình địch số một của mình ngoại trừ Đạo Tổ!
Rõ ràng chỉ là hậu sinh tiểu bối sống hơn mấy trăm năm, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, vậy mà không kém hắn là bao, quả thật rất khó!