Tả Tiểu Niệm cau mày, nói: “Ta hơi bất an, dường như có một cảm giác rất kinh hãi…”
Không chỉ có nàng, mọi người ở đây đều là người trải qua trăm trận chiến, tinh thần và giác quan đều nhạy bén, có không ít người đều cảm giác được có gì đó không ổn.
Đây là dấu hiệu cảnh báo, thứ này đã xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong cuộc đời của mỗi người.
Nhưng mà mỗi lần xuất hiện, đi kèm theo đều không phải chuyện tốt gì!
Đều kiệt sức, đều phải vật lộn để ứng phó!
Còn lại ba mươi hai người, không hẹn mà cùng hít một hơi thật sâu, bổ sung chiến lực đan không chút keo kiệt, viên lớn viên nhỏ vào trong miệng.
Hiện tại không ăn, có lẽ đời này sẽ không còn cơ hội ăn.
Mỗi giây phút đều bất thường, đều phải ứng thó thật cẩn thận, không thể qua loa!
Trong lúc mọi người đang chờ đợi đã phát hiện ra một thứ kinh hãi…
Một vùng không gian, bỗng nhiên hiện lên một vòng xoáy bảy màu, xoay chầm chậm.
Một bóng người áo xanh, trên mặt mang theo nụ cười, chậm rãi biến từ nhỏ thành lớn, ung dung xuất hiện ngay chính giữa xoáy nước.
“Quả nhiên không tầm thường!”
Đạo Tổ xuất hiện từ trên không trung, giọng nói vẫn nho nhã như cũ, dường như không thèm để ý đến việc sáu phân thân bị đánh chết, thản nhiên nói: “Quả nhiên dù là đỉnh phong của thế giới, bắt tay vây hợp, đến cả Lục Thánh Phân Thân của ta cũng không địch lại nổi.”
Lục Thánh Phân Thân!
Bốn từ này, khiến cho sắc mặt của Yêu Hoàng, Đế Hoàng và vài vị Tổ Vu đều thay đổi lớn!
Hóa ra là Lục Thánh Phân Thân...
Nói cách khác.
Lục Thánh chính là sáu góc chống đỡ khí vận của trời đất, mà hiện tại Lục Thánh đã rời đi rồi!
Đạo Tổ lựa chọn dùng sự hi sinh của sáu phân thân để đổi lấy được cộng thêm khí vận từ vị trí còn sót lại của Lục Thánh, gia tăng chiến lực!
Đây có lẽ là một loại bí pháp của Đạo Tổ.
Yêu Hoàng Đế Tuấn hít sâu một hơi, nghiêm trọng nói: “Lẽ nào... trước khi ngươi đến đây, đã thu thập khí vận từ vị trí của Lục Thánh rồi?”
“Chỉ là vẫn chưa kịp luyện hóa mà thôi? Hiện tại ở trong không gian phong bế này, chiến đấu như sấm sét, cũng chính là nơi tốt nhất để ngươi luyện hóa cái này? Vậy nên ngươi mới quyết định đánh trận này?”
Đạo Tổ nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Yêu Hoàng bệ hạ quả nhiên vẫn có chút kiến thức, không sai, chính là như vậy.”
Mọi người đều không khỏi hít một ngụm khí.
Nói như vậy, chẳng phải hậu quả rất khủng bố sao?
Tả Tiểu Đa nhíu mày nói: “Vậy thì việc Minh Hà Lão Tổ bị giết lại là như thế nào?”
Đạo Tổ vô cùng kiên nhẫn giải thích: “Chỉ là để chắc chắn thêm mà thôi, tăng thêm khí vận của một tộc, phòng ngừa vạn nhất.”
“Vậy Ma Tổ La Hầu thì sao?”
Đế Giang Tổ Vu thấp giọng hỏi.
“Ha ha, các ngươi hỏi quá nhiều rồi.” Đạo Tổ khoanh tay trước ngực, mỉm cười nói: “Nếu còn không ra tay, sẽ hết thời gian đấy nhé.”
Nhất thời, mọi người chỉ cảm thấy trong ngực nặng trịch như bị một khối chì đè phải.
Khí thế lần này của Đạo Tổ rõ ràng mạnh hơn lần trước mấy lần!
Chỉ mới là cảm giác thôi mà đã không có cách nào địch nổi rồi!
Dường như mọi người đều chỉ là một con kiến hôi ở trong lòng bàn tay của hắn, có thể dễ dàng bị hắn giết chết.
Có lẽ, đây mới là tác phong mà chỉ người chân chính thật sự đứng nhất trời đất mới có được!
Nhưng mà một khi trong lòng sinh ra loại nhận thức này, thì trận này còn đánh kiểu gì được nữa! ?
Cùng với lúc đang chấn động, Tả Tiểu Đa lại có chút không rõ. Đạo Tổ mạnh như vậy... còn Ma Tổ thành danh cùng với Đạo Tổ... sao lại yếu như thế?
Đan Không Đại Vu chậm rãi hít vào một hơi, quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Hồng Thủy đầy thâm ý.
Mắt của Hồng Thủy thoáng cái đã đỏ lên, thân thể cao lớn dường như bỗng chốc cứng đơ.
Hắn sững sờ ưỡn thẳng người, không dám nhúc nhích, gân xanh trên cổ cũng nổi cả lên, khí thế cả người trở nên bi thương trầm trọng.
Đan Không Đại Vu nhếch môi, trực tiếp cười vô cùng vui vẻ, giống như lại quay về thời khắc anh em tụ hội, mười hai Đại Vu sum họp vậy.
...
Áp lực đương nhiên rất lớn.
Nhưng chiến đấu vẫn phải tiếp tục, trận chiến này, chính là thời khắc tốt nhất để đánh bại Đạo Tổ.
Nếu bỏ lỡ thời khắc này, bỏ lỡ hoàn cảnh đặc biệt này, vậy thì cái gọi là đánh bại Đạo Tổ chẳng qua chỉ là mơ tưởng hão huyền mà thôi!
Ngoại trừ nơi này ra sẽ chẳng còn cơ hội nào khác nữa!
Thời gian đã không còn nhiều nữa, bắt buộc phải nắm chắc hiện tại!
Chợt nghe một tiếng rống lớn, Hồng Thủy Đại Vu tự ý vung Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy, bất chấp an nguy của bản thân xông lên đầu tiên.
Nếu như nhất định phải có người chết, vậy thì cứ để ta bắt đầu đi!
Mọi người cũng nhao nhao ra tay, ai nấy đều dốc hết toàn lực, liều mạng dốc ra hết những chiêu thức nổi danh kinh thế hãi tục.
Vào lúc này, những tuyệt kỹ tinh xảo mà người bình thường có lẽ cả một đời cũng chưa chắc được nhìn thấy một lần xuất hiện hết sức rực rỡ, đặc sắc, nhưng lại chỉ chói lọi trong thoáng chốc, chớp mắt đã qua!
Mà trình độ thảm khốc của trận đại chiến khi bắt đầu lại rõ ràng còn vượt hơn hẳn so với lần trước.
Bởi vì Dư Mạc Ngôn sốt ruột muốn an ủi Độc Cô Nhạn Nhi, nên có hơi xông về phía trước, bị Đạo Tổ nhắm trúng giáng xuống một chưởng nặng nề lên trên thân kiếm, trường kiếm dường như không có cơ hội chống lại lập tức gãy đôi, một luồng sức mạnh cực lớn thuận theo phần kiếm gãy nhanh chóng mạnh mẽ tràn vào kinh mạch khắp cơ thể, trong phút chốc kinh mạch toàn thân như nổ tung, hắn không chút tiếng động ngã ra ngoài, máu tươi khắp người bắn tung tóe như suối phun.
Nối gót theo sau Dư Mạc Ngôn còn có Độc Cô Nhạn Nhi, hai người bọn họ có khế ước liên tâm, hai trái tim được nối liền với nhau khiến cho thực lực của bọn họ tăng mạnh, cùng với việc có thể phát huy được uy năng một cộng một hơn hẳn hai thì cũng tăng thêm hiệu quả cùng chống lại áp lực, gánh một phần vết thương của nhau. Lúc này Dư Mạc Ngôn bị thương nặng, Độc Cô Nhạn Nhi đương nhiên cũng như thế, kinh mạch toàn thân nổ tung gần hết, máu tươi bắn tung tóe khắp người giống như Dư Mạc Ngôn.
Không, nếu như không có Độc Cô Nhạn Nhi giúp Dư Mạc Ngôn chịu một phần thương thế, với một đòn này, Dư Mạc Ngôn xác định sẽ phải thịt nát xương tan, thần hồn câu diệt!