Nhưng Mục Yên Yên và Tần Phương Dương đã khiếp sợ tới mức da đầu tê dại rồi.
Nhất là Mục Yên Yên.
Bởi vì, Mộng Trầm Ngư là đồ đệ của nàng!
Tần Phương Dương nuốt nước bọt, hỏi: “Nói như vậy, rất có thể nhà họ Mộng và nhà họ Ninh đều cấu kết với Vu Minh?”
Sau khi Hà Viên Nguyệt uống nước, nhẹ nhàng nói: “Cũng không hẳn là cả hai nhà, nhưng chắc chắn có một nhà cấu kết với Vu Minh.”
“Bây giờ cuối cùng ta cũng đã hiểu, tại sao hơn bốn mươi năm mình làm việc cần mẫn như vậy mà bên trên vẫn không thèm để ý.”
Hà Viên Nguyệt cười nhạo chính mình: “Đó là vì ta không phải người của bọn họ...”
Mục Yên Yên hiểu ra: “Vẫn là hai nhà này?”
“Đúng vậy. Hai nhà này góp tiền góp sức giúp ta bôn tẩu. Ta luôn biết ơn trong lòng, biết ơn trong suốt mấy chục năm qua...”
Vẻ mặt Hà Viên Nguyệt lạnh lẽo, nàng nói: “Nhưng ngàn vạn lần ta thật sự không ngờ chính là...”
Tần Phương Dương tức giận hừ một tiếng, cười giễu nói: “Chuyện này đối với ngươi cũng không dễ dàng. Cả hai nhà đều những gia đình quyền thế giàu có, sao bọn họ có thể không móc nối được vây cánh? Chắc chắn là vừa móc nối với những vây cánh yếu hơn để bôn tẩu, vừa chi tiền móc nối với những những vây cánh mạnh hơn để ngăn cản... Cứ như vậy, ngươi sẽ mãi mãi không thể đạt được mục đích!”
“Mà ngươi chỉ nhìn thấy sự bôn ba vất vả của bọn họ, nên càng ngày càng biết ơn bọn họ. Dẫn đến bọn họ lại càng dễ có được tin tức về Phượng mạch từ chỗ ngươi, ngược lại bản thân ngươi lại trở thành quân cờ của gia tộc bọn họ.”
“Quả nhiên là mưu kế hay, thủ đoạn tốt!”
Tần Phương Dương nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cho nên hiện tại cả hai nhà này đều không thể tin tưởng được, rất có thể cả hai nhà bọn họ đều cấu kết với Vu Minh.”
Hà Viên Nguyệt thở một hơi mệt nhọc, nói: “Cho nên ta mới cần các ngươi giúp ta.”
Vẻ mặt của Mục Yên Yên nghiêm nghị, nói: “Ngươi cứ việc nói.”
“Thứ nhất, ta cần xác nhận, trong hai nhà này rốt cuộc nhà nào có quan hệ với Vu Minh. Thứ hai, ta cần biết ngày tháng năm sinh thật của Mộng Trầm Ngư và Ninh Khuynh Thành. Thứ ba, phải phá hủy phần mộ tổ tiên của gia tộc Ninh thị và trụ sở chính của tập đoàn Mộng Thị.”
Nghe thấy ba chuyện này, sắc mặt của Tần Phương Dương và Mục Yên Yên lập tức trở nên khó coi.
Ba chuyện này, chuyện sau lại khó hơn chuyện trước.
Không nói tới hai chuyện trước; chỉ nói tới chuyện cuối cùng.
Một nhà là đệ nhất võ đạo thế gia, là gia tộc truyền thừa mấy ngàn năm ở thành Phượng Hoàng, ngươi muốn đào mộ tổ tiên của nhà đó?
Nhà còn lại là một đế chế kinh doanh khổng lồ gần như trải khắp Viêm Võ Đế Quốc, ngươi muốn dời trụ sở chính của bọn họ?
Đừng nói là Hà Viên Nguyệt và Mục Yên Yên, mà ngay cả Vạn Bình Nguyên, Tổng đốc đương nhiệm của thành Phượng Hoàng, cho dù hắn có điên cuồng tới mất trí cũng không dám làm như vậy!
“Ta biết chuyện này rất khó.”
Mặt của Hà Viên Nguyệt cũng lộ vẻ u sầu.
“Nhưng hai chuyện này đều liên quan tới sự thành bại của Phượng Mạch Xung Hồn. Ở góc độ nào đó thì sự thành bại của Phượng Mạch Xung Hồn cũng liên quan đến số mệnh của đại lục. Dù không liên quan nhiều, thậm chí chỉ ảnh hưởng một chút thôi thì đối với đại lục mà nói, đó cũng là một chuyện lớn.”
“Nếu không thể ngăn cản, cho dù chúng ta có chết, cũng không có mặt mũi mà đối diện với liệt tổ liệt tông, càng không có mặt mũi đối diện với con cháu đời sau.”
Tần Phương Dương tự giễu cười khổ: “Tần Phương Dương ta làm gì có đời sau...”
“Khụ khụ!”
Lam Thư nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ngắt lời nói: “Thầy Tần, chuyện này, ngươi chỉ cần nói có giúp hay không thôi?”
Tuy Lam Thư ngắt lời, nhưng mà vẻ mặt của Hà Viên Nguyệt cũng đã trở nên u ám rồi.
Sao nàng có thể không nghe ra ý của Tần Phương Dương?
Ngay cả vợ ta còn chưa có, lấy đâu ra con cháu đời sau? Sớm đã không còn mặt mũi mà đối diện với tổ tông rồi!
Câu nói nửa chừng này, khiến lòng Hà Viên Nguyệt như bị kim châm.
Tần Phương Dương chợt nhận ra mình lỡ lời, hối hận đến mức muốn vả cho mình một cái thật đau, không chút do dự nói: “Giúp chứ! Bất kể thế nào cũng phải giúp.”
Mục Yên Yên trầm ngâm, một lát không nói gì.
Đây không phải là một lời hứa đơn giản.
Chuyện này có độ khó lớn như lên trời.
Không, lên trời cũng làm gì khó khăn đến vậy.
Ánh mắt Lam Thư chợt lóe lên, nói: “Còn có một việc, về Mộng Trầm Thiên con trai Mộng Thiên Nguyệt, vấn đề phía sau chỉ e là không nhỏ.”
Mục Yên Yên ngẩng đầu.
Hà Viên Nguyệt cũng đột nhiên nhớ tới điều gì, nghi ngờ nói: “Mộng Trầm Thiên? Cha là Mộng Thiên Nguyệt, con trai lại là Mộng Trầm Thiên? Lặp lại một chữ.”
“Lặp lại một chữ cũng chỉ là một mặt thôi, nếu không chú trọng thì cũng có thể bỏ qua.”
Lam Thư bình tĩnh nói: “Thứ ta để ý là hai chữ Trầm Thiên cơ, đúng là ý vị sâu xa. Hắn muốn nhấn chìm, là thiên nào? Người đặt tên cho hắn muốn nhấn chìm, là thiên nào?”
“Là thiên của Vu Minh? Hay là thiên của Tinh Hồn?
Tả Tiểu Đa đứng bên cạnh nói: “Mộng Trầm Thiên kia còn định theo đuổi chị Tiểu Niệm của ta, đúng là si tâm vọng tưởng.”
Chỉ là thuận miệng nói ra một câu thôi, nhưng sắc mặt Hà Viên Nguyệt bỗng trở nên trầm trọng: “Có chuyện này sao?”
Tả Tiểu Đa tim đập hẫng mất một nhịp: Có vấn đề gì à?!
“Đúng là có chuyện này ạ.” Tả Tiểu Đa nói.
Quay đầu hỏi Tả Tiểu Niệm: “Sau lần đó hắn có đến tìm ngươi nữa không?”
“Sao lại không đến được...” Tả Tiểu Niệm hơi chột dạ, thấp giọng đáp: “Mấy ngày nay, ta đi đến đâu cũng có thể vô tình gặp được...”
“Vô tình gặp được...”
Tả Tiểu Đa nhất thời ăn dấm, cả giận nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy mà sao ngươi không nói gì với ta hết?”
Tả Tiểu Niệm trợn mắt nói: “Nói với ngươi để làm gì? Có gì mà chuyện lớn chứ?”
Tả Tiểu Đa càng ghen tức hơn: “Hừ.”
Tả Tiểu Niệm nghĩ ngợi, chợt cười tủm tỉm nói: “Ngươi giận à?”
“Hừ!”
“Sao lại giận đấy?”
“Hừ!”
“Ghen rồi à?”
“Ai... Ta còn lâu mới ghen, ngươi thích làm gì thì làm, hứ.”
“Cẩu Đát...”
“Nè nè sao vậy?”
“Hứ!”
...
Tần Phương Dương, Mục Yên Yên, Hà Viên Nguyệt, Lam Thư: “...”
Mỗi người đều có cảm giác vi diệu như bị một xô cơm chó tự nhiên đập vào đầu, vừa ngọt vừa ngấy không thể nuốt trôi nổi, nghẹn một cục ở trong họng.
Hai đứa này đang liếc mắt đưa tình không coi ai ra gì đó hả.
Mắt thấy hai đứa kia vẫn còn đang mắt đi mày lại, bên này vênh mặt lên “hứ” một tiếng rồi liếc sang, bên kia lại “hứ” một tiếng đáp lễ rồi liếc trả.