Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 304 - Chương 304: Nào, Gõ Đầu Ta Đi

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 304: Nào, gõ đầu ta đi

“Vu Minh muốn Phượng Mạch Chi Lực, Ninh gia Mộng gia cũng muốn Phượng Mạch Chi Lực. Hiện tại xem như không cần đi một bước xem một bước nữa, có thể xác định mục tiêu tập trung vào ba nhà này.”

“Căn cứ vào chỉ thị của lão hiệu trưởng, Vu Minh ít nhất cũng có hợp tác với một trong hai nhà này? Như vậy rốt cuộc là nhà nào nhỉ? Ninh gia chính là gia tộc có truyền thống võ học ngàn năm, căn cơ thâm hậu, có truyền thống văn hóa của gia tộc mình. Từ đó có thể nói lên rằng khả năng Ninh gia cấu kết với Vu Minh là không lớn.”

“Tuy khả năng cấu kết không lớn nhưng không có nghĩa là sẽ không có liên hệ... Cho nên Ninh gia cũng không phải thứ tốt lành gì.”

“Nếu không phải Ninh gia, vậy chắc chắn là Mộng gia. Chưa nói đến hành vi của Mộng gia còn điên cuồng như vậy, đã sớm bày ra kế hoạch ác độc với Niệm Niệm Mèo... Con nhỏ Mộng Trầm Ngư kia chắc chắn đã biết chuyện, cũng không phải người tốt.”

“Vu Minh thì ta không tìm được, cũng không biết làm sao. Ninh gia lại không biết lần mò thế nào, không nên vọng động là tốt nhất... Vậy mục tiêu ở giai đoạn hiện tại sẽ tập trung vào Mộng gia.”

Chọn hồng mềm mà nắn trước.

Tả Tiểu Đa loại trừ từng cái một, cuối cùng chợt phát hiện ra tập đoàn tài chính siêu cấp Mộng Thị được gọi là giàu có nhất thành Phượng Hoàng, làm ăn buôn bán trải rộng khắp thiên hạ lại có vẻ là kẻ dễ đối phó nhất trong tất cả các kẻ địch.

Đương nhiên dễ đối phó nhất còn cần cộng thêm một chữ “khá” dễ đối phó mới được, tiền có thể sai khiên ma quỷ, cũng có thể thông với thần linh, năng lực của đồng tiền đã được thể hiện nhuần nhuyễn trong việc Thẩm Ngọc Thư đối phó với Tần Phương Dương lúc trước, không thể coi thường được.

“Điểm khí vận của mình bây giờ cũng chỉ có năm giọt rưỡi. Đã dùng mất ba điểm, Niệm Niệm Mèo hai điểm, Mục Yên Yên một điểm. Nếu tính cả phần dùng hết... thì chỉ kém hai điểm nữa là có thể thăng cấp. Một khi mình đột phá thăng cấp, chắc chắn sẽ rất có ích lợi với thế cục trước mắt.”

“Nhưng nếu không tính phần đã dùng thì sao? Vụ này cũng không có sách hướng dẫn, không được, không thể không suy xét đến khả năng này...”

“Nhưng bất kể thế nào thì những điểm số này cuối cùng vẫn sẽ phải dùng hết. Mộng Trầm Ngư, Mộng Trầm Thiên, Mộng Thiên Nguyệt... mấy người này đều phải dùng để xem xem; còn có người Ninh gia, nếu có thể gặp được Ninh Khuynh Thành thì tốt rồi...”

“Đối thủ nhiều quá, điểm số không thể đủ được...”

“Vọng Khí Thuật là một thủ đoạn phụ trợ rất hữu dụng, nhất định phải mau chóng nắm giữ mới được.”

“Thật là nhiều chuyện quá...”

Tả Tiểu Đa không khỏi thở dài thổn thức.

“Nhưng ưu thế lớn nhất hiện tại cũng là... trung tâm của tất cả mọi chuyện, tất cả kẻ địch, tất cả cao thủ phe mình, tất cả toan tính đều là Phượng Mạch Xung Hồn, mục tiêu của mọi người đều đã rõ ràng.”

“Giống vậy, nhân vật then chốt cũng chỉ có một, chính là Niệm Niệm Mèo. Giờ Niệm Niệm Mèo đang là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người. Nếu mình đoán không sai thì Niệm Niệm Mèo bây giờ trừ phi được Mục sư phụ mang đi bay tới bay lui như tối qua. Nếu không thì dù đi tới đâu cũng sẽ có người bám theo nàng.”

“Mộng gia sẽ không buông tha Phượng Mạch Xung Hồn, Ninh gia và Vu Minh cũng như vậy... Mà bây giờ lão hiệu trưởng đã biết tình hình, chắc chắc sẽ càng thêm manh động...”

“Giờ Niệm Niệm Mèo oai ghê ta ơi...”

Tả Tiểu Đa lo lắng thở dài: “Ra cửa là có chính tà lưỡng đạo, hai bên đại lục đi theo, còn có cả một tập đoàn tài phiệt, một đại thế gia, sự quan tâm chú ý của hai môn phái siêu cấp. Chậc chậc...”

“Thôi không nghĩ nữa, đi ngủ thôi. Dưỡng tinh thần đầy đủ, mai còn bắt tay vào Vọng Khí Thuật, xem có thể nghĩ ra cách gì không.”

...

Đêm nay, vẫn còn có một người không ngủ cả đêm - Tưởng Trường Bân.

Cục trưởng Tưởng sắp bứt hết những ngọn tóc chẳng còn dư lại bao nhiêu của mình.

Một vài cái tên được viết lộn xộn trên trang giấy trước mặt: Mục Yên Yên, Tần Phương Dương, Lam Thư, Tưởng Trường Bân... và ba cái tên khác.

Tưởng Trường Bân nhìn, nhìn mãi, đột nhiên nổi giận, vo tờ giấy thành một cục, chửi ầm lên: “Thành Phượng Hoàng lớn như thế, biết bao nhiêu là người, mà có thể tín nhiệm và sử dụng được lại chỉ có mấy người như vậy thôi sao?”

“Mấy người này thì làm được gì?”

“Hơn nữa phần lớn trong này còn không phải người của ta. Một khi có việc cũng không chắc sẽ nghe ta chỉ đạo.”

“Trời ạ.”

Hắn như con thú bị nhốt đi tới đi lui trong phòng, vẻ mặt nôn nóng.

Cuối cùng trực tiếp đập tất cả đống giấy vụn thành tro, sau đó đi ra cửa. Mà lúc này phía chân trời đã bắt đầu hửng sáng.

“Cục trưởng ạ?”

“Ừ, ta có việc đi ra ngoài một chuyến, chắc phải đi khoảng hai ngày. Hai ngày này không cần gọi điện cho ta, có chuyện gì cứ gửi tin nhắn là được.”

“Không biết ngài định đi đâu vậy?”

“Ngươi quản được chắc?”

Giờ Tưởng Trường Bân đang ở vào thời khắc vi diệu thần hồn nát thần tính, nghe vậy nhất thời tức giận bừng bừng: “Ta đi đâu còn cần báo với ngươi à? Ngươi là cái quái gì? Ngươi là ai? Sao ngươi quan tâm hành tung của ta như vậy, ta thấy ngươi cứ như gian tế ấy.”

Thư kí trợn tròn mắt, ngạc nhiên sợ hãi suýt tè ra quần.

Biết mấy ngày nay ngài nhìn ai cũng không vừa mắt, nhưng ta chỉ hỏi có một câu thôi mà, sao lại biến thành gian tế rồi.

Hơn nữa là một thư kí, không phải ta nên nắm được phương hướng của lãnh đạo ư? Nếu không sao ta còn làm thư kí được?

Người khác hỏi thì ta biết nói thế nào?

Ngài cũng phải nói rõ một chút đi chứ?

Ngài là cục trưởng đó, mỗi ngày trong cục từ trên xuống dưới không biết bao nhiêu là chuyện, không có ngài tọa trấn cũng không đến nỗi chết ngay được, nhưng cũng có rất nhiều chuyện không thể chấp hành được...

Nhưng thư kí rất hiểu con người Tưởng Trường Bân, thấy hắn đang nổi nóng chỉ đành cúi gằm mặt xuống, tỏ vẻ uất ức mà không dám nói tiếng nào.

“Ngươi đàng hoàng vào cho ta.”

Ánh mắt Tưởng Trường Bân nghi ngờ lướt lên lướt xuống: “Trở về tính sổ với ngươi sau.”

Bình Luận (0)
Comment