Ninh Tùy Phong cười nói: “Thầy Tần, quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng. Nếu không phải có trận chiến đêm qua, chúng ta quả thật là có mắt như mù, sao lại không biết một nơi nhỏ bé như thành Phượng Hoàng mà lại ẩn dấu một mãnh long qua sông như thầy Tần đây.”
“Thật sự là thất kính thất kính, hổ thẹn hổ thẹn.”
Hai người cười nói chuyện, hết lời khen ngợi.
Đúng lúc này, một vài cô gái xinh đẹp áo trắng yên lặng bưng chén trà đi vào, văn phòng chủ tịch ước chừng hơn một nghìn mét vuông lập tức tràn ngập mùi hương thanh nhã của trà.
“Mời dùng trà.”
Mộng Thiên Nguyệt nói: “Đây là trà Tinh Nguyệt Cổ Thụ thượng hạng lần trước Ninh gia chủ tặng cho ta, ta vẫn luôn tiếc không uống, ha ha, hôm nay thầy Tần đến đây, ta và thầy Tần cùng thưởng thức loại trà hảo hạng này.”
Ninh Tùy Phong cười mắng: “Trông ngươi giả nghèo kìa, nếu thật sự thích uống thì để về ta nói người mang đến cho ngươi. Thuận tiện cũng đưa cho thầy Tần vài cân, chỉ chút trà thô, thật sự không gọi là kính ý gì cả.”
Tần Phương Dương nâng chén trà lên uống, thản nhiên nói: “Chút trà thô không được coi là kính ý này, hình như tổng sản lượng một năm của khắp Viêm Võ Đế Quốc cũng không đến một trăm cân thì phải, coi như là một triệu tinh nguyên tệ một cân, ta chỉ là một thầy giáo bình thường, làm sao mua nổi trà tốt giá trên trời này được.”
Ninh Tùy Phong cười to: “Chỉ bằng ba chữ Tần Phương Dương này cũng xứng để nhận được đãi ngộ hàng đầu thế giới! Anh Tần, lời này của ngươi rất khiêm tốn rồi.”
Hai lão cáo già cùng với Tần Phương Dương, nói đông nói tây, chẳng bao lâu đã nói đến khí thế ngất trời.
Tuy rằng Tần Phương Dương nói tổng cộng không được mấy câu, nhưng lời của hai người kia lại âm thầm nịnh bợ liên tục, nghe thế nào cũng không khiến người ta cảm thấy phản cảm.
Hàn huyên một hồi, rốt cuộc Tần Phương Dương dần mất kiên nhẫn: “Chủ tịch Mộng, có phải nên nói chuyện chính rồi không, hôm nay hai vị rảnh rỗi nhưng Tần mỗ tôi lại không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy.”
Mộng Thiên Nguyệt cười ha ha: “Không ngờ thầy Tần lại là người nóng tính.”
Nói xong, hắn vỗ tay hô to: “Mang lên đây đi.”
Lời vừa dứt, trước sau ước chừng có chín mươi tám cô gái mặc áo trắng chia thành hai hàng, mỗi người bưng một gỗ đàn hương thướt tha đi ra, sau đó dừng ở trước mặt Tần Phương Dương.
Tiếp theo có thêm mười cô gái mặc đồ đen nâng năm chiếc khay đen đi vào, lặng lẽ đặt xuống.
Sau đó những cô gái mặc áo trắng kia đồng thời đặt chín mươi tám hộp gỗ đàn hương xuống bàn.
“Đây là cái gì?” Tần Phương Dương ngửi thấy mùi máu tươi, trong lòng đã lờ mờ đoán ra nhưng vẫn mở miệng hỏi.
“Mấy hôm trước, những người này đã đắc tội anh Tần. Dưới tình huống biết thực lực của anh Tần mạnh mẽ khó địch lại, nhưng vẫn phát rồi phóng hỏa đốt núi Phượng Vĩ, phá hỏng sinh thái...”
Mộng Thiên Nguyệt mỉm cười nói: “Bây giờ, tất cả bọn họ đều ở đây.”
Hắn vỗ tay: “Mở hộp ra.”
Chín mươi tám cô gái áo trắng đồng loạt mở hộp gỗ đàn hương trước mặt mình.
Trong hộp gỗ là chín mươi tám cái đầu người, xếp ngay ngắn đối mặt với Tần Phương Dương.
Cái đầu thứ nhất không phải Thẩm Ngọc Thư thì còn là ai.
“Sao lại chết nhiều người như vậy?” Đồng tử Tần Phương Dương co rụt lại.
“Đa số những người chết này là người Thẩm gia, Thẩm Ngọc Thư kia phong lưu thành tính, ngoài vợ con bổn gia, hắn ta còn có phụ nữ và con riêng ở ngoài, tổng cộng năm mươi chín người.”
Mộng Thiên Nguyệt nói: “Tóm lại, tất cả mọi người của Thẩm gia đều ở đây. Ta có thể đảm bảo trên thế giới này không còn huyết mạch của Thẩm Ngọc Thư.”
“Ba mươi chín người khác ở đây là người của hai nhà cùng treo giải thưởng với Thẩm Ngọc Thư, cũng gồm cả già trẻ, chó gà không tha, tất cả đều ở đây.”
“Về ba nhà khác, tuy rằng bọn họ ăn nói ẩu tả, nhưng nói cho cùng cũng không tham gia hành động... Dù sao con cháu ta cũng không thích giết chóc.”
Ninh Tùy Phong tiếp lời: “Đương nhiên, chủ yếu là chúng ta biết thầy Thần không phải người tàn bạo, rộng lượng bao dung, sẽ không tiếp tục giết chóc.”
Mộng Thiên Nguyệt cười ha hả: “Tuy nhiên, nếu thầy Tần thấy ân oán cần phải diệt tận gốc thì chỉ cần nói một tiếng, ba nhà kia không phải vấn đề gì lớn, bây giờ bọn họ vẫn đang bị theo dõi, tất cả chỉ cần một lời quyết định của ngươi thôi!”
Tần Phương Dương yên lặng.
Có khoảng chín mươi tám người!
Trong lòng tự nghĩ, người như Thẩm Ngọc Thư, Tần Phương Dưng cũng không định buông tha.
Treo giải thưởng một tỷ, bởi vì thế mà gây hại đến mấy ngàn võ giả có tu vi thượng giai, thù oán này coi như kết.
Tần Phương Dương cũng không phải người mềm lòng, lại càng không nói cái gì mà không biết thì không có tội, lấy ơn báo oán, hắn đã rèn được tính cách sát phạt quyết đoán từ trên chiến trường rồi!
Nhưng mà... Ngoài Thẩm Ngọc Thư, Tần Phương Dương hoàn toàn không tính toán động đến những người khác, trong đầu hoàn toàn không có suy nghĩ đó.
Nói đến diệt môn ba nhà ngay lập tức, thủ đoạn này thật sự rất tàn bạo, đúng là phát rồ!
Ninh Tùy Phong thở dài, nói: “Ta biết thầy Tần chắc chắn không đành lòng, cho rằng không đến mức này, không nhìn được. Nhưng mà... Đây thật sự là việc bất đắc dĩ.”
“Thẩm Ngọc Thư kinh doanh nhiều năm, không chỉ tích lũy được rất nhiều của cải mà các mối quan hệ lẫn thủ đoạn làm việc đều vô cùng phức tạp.”
“Lấy tu vi của thầy Tần mà nói, đương nhiên không sợ bọn họ trả thù, chẳng qua chỉ là vở hài kịch không đáng cười, những người sợ hãi chỉ sợ sẽ không đi trả thù thầy Tần, trước kia có rất nhiều người như vậy, dưới sự tuyệt vọng, bọn họ lại đi trả thù xã hội... Như vậy người bị liên lụy chịu khổ sẽ còn nhiều hơn, có lẽ hàng nghìn người bình thường sẽ phải mất mạng vì suy nghĩ sai lầm này.”
“Trước kia đã xảy ra rất nhiều chuyện tương tự như vậy, thương vong vô số, cực kỳ nghiêm trọng, dựa trên lý do này... Chúng ta không thể không làm, để phòng tai nạn chưa xảy ra.”
Ninh Tùy Phong thở dài, vẻ mặt trách trời thương dân.