Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm tách ra, tự mình chạy hướng về Nhị Trung.
Đi ra phố kinh doanh, xuyên qua con đường chính lại chui vào đường dành riêng cho người đi bộ, chỉ đợi đi ngang qua đường dành riêng cho người đi bộ rồi đi ngang qua mấy cái hẻm nhỏ, đã đến gần Nhị Trung.
Những con đường nhỏ này tuy không thể đi xe nhưng rời đi vẫn không có vấn đề gì.
Vào lúc này, số người trên đường dành riêng cho người đi bộ cũng không ít, khắp nơi đều rộn ràng.
Tả Tiểu Đa đi theo dòng người tưởng như chậm nhưng thực tế rất nhanh đã đi hơn trên dưới 100 mét, đã có thể thấy được đường tắt nhỏ nằm giữa hai tòa nhà.
Nhưng ngay vào lúc này bỗng nhiên trong lòng có cảm ứng.
Chỉ thấy phía trước có bốn người đang dắt tay nhau đi tới.
Bốn người này lại mặc trường bào trang phục cổ đại, trên đầu đều cột búi tóc giống như đạo sĩ cổ trang trong phim truyền hình, tràn đầy ý vị cổ điển.
Một người trong đó sau lưng mang một thanh trường kiếm, một người cầm một chiếc quạt giấy trong tay, một người trong tay... Rõ ràng là một thanh phất trần trắng như tuyết, trong tay người cuối cùng nghiễm nhiên là một chuỗi tràng hạt thật dài.
Bốn người cười cười nói nói, cùng nhau đi tới, khuôn mặt tự nhiên phóng khoáng.
Thậm chí bốn người này cứ đi như vậy trên đường dành riêng cho người đi bộ, cũng không có cảm giác không tốt, ngược lại là một loại khí thế tiên phong đạo cốt, tràn đầy ngoại giới, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy bốn người này không phải là người bình thường.
Chắc là loại hữu đạo chi sĩ trong truyền thuyết!
Tả Tiểu Đa thấy thế sửng sốt một chút, bởi vì trong nháy mắt hắn đang nhìn bốn người này, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện ra vài chữ.
Vọng Khí Sĩ!
Đây chắc chắn là thứ gọi là Vọng Khí Sĩ!
Theo lời Hà Viên Nguyệt, Tần Phương Dương, Lý Thành Long... Tất cả Vọng Khí Sĩ gần như tất cả đều là dáng vẻ này.
Hơn nữa, sau khi Tả Tiểu Đa im lặng cảm nhận hào quang của bốn người này, đạt được một kết luận, bốn người này mỗi một người nắm giữ... sức mạnh rất cao thâm.
Thành Phượng Hoàng sao lại đồng thời xuất hiện bốn Vọng Khí Sĩ?
Bốn Vọng Khí Sĩ dắt tay nhau đến, là đến làm gì?
Trong lòng Tả Tiểu Đa tràn đầy nghi ngờ, còn có cả kinh ngạc.
Tả Tiểu Đa chớp mắt một cái, không chỉ nhìn thấy được khí thế của bốn người này, mà còn từ tướng mạo của họ nhìn thấy được……Quanh quẩn trên mặt bốn người này, còn có nồng nặc tử khí.
Mà đồng thời trong lúc Tả Tiểu Đa nhìn thấy bốn người này, bởi vì ánh mắt lôi kéo, bốn người này đương nhiên cũng nhìn thấy Tả Tiểu Đa.
Trong đó có một người bỗng nhiên khinh ngạc ‘ồ’ lên một tiếng, bước lên một bước, chặn lối đi của Tả Tiểu Đa, mặt cười tươi như hoa: “Vị tiểu huynh đệ này, ta thấy tướng mạo này của ngươi không giống bình thường cho lắm.”
Tướng mạo?
Tả Tiểu Đa nghe thấy vậy ngẩn ra một lúc, không nhìn được sắp cười ra nước mắt rồi.
Một tên Vọng Khí Sĩ như ngươi, biết xem tướng mạo cái gì chứ?
Hơn nữa, trước mặt Tả gia nói về tướng mạo, há chẳng phải là thần côn khoe khoang ở trước mặt Thiên cơ sao?!
Đúng thật là to gan lớn mật!
Người này vừa bước đến, ba người còn lại cũng đồng thời nhìn qua, nhìn chăm chú về phía Tả Tiểu Đa một lúc, theo đó đều là sững sờ.
Phong thái trên người thiếu niên này quả thật không tầm thường, luồng khí thế đó, vượt xa so với người thường; lẽ nào vừa mới tới thành Phượng Hoàng, đến phố đi bộ dạo mua ít đồ dùng hàng ngày, vậy mà đã gặp được một nhân vật thiên tài của thành Phượng Hoàng rồi sao?
Vì vậy, bốn người đều không nhịn được, vây quanh vô cùng thích thú.
Bốn người bọn họ vừa mới động đậy, Tả Tiểu Đa lập tức phát hiện, trước sau trái phải đều kèm theo khí cơ toả ra, xem ra bốn người này không chỉ có năng lực không tầm thường, mà còn ám vệ bí mật đi theo bảo vệ, tuyệt đối không bình thường!
Tả Tiểu Đa dừng bước chân lại, dùng ánh mắt ngây thơ không hiểu gì của một thiếu niên nhìn người đối diện, rất hoang mang nói: “Vị….đạo trưởng này? Ngươi có chuyện gì sao?”
Người chặn trước mặt Tả Tiểu Đa cười ha ha, nói: “Tiểu huynh đệ, vẫn còn là học sinh phải không? Học ở đâu vậy?”
“Vãn bối là học sinh.”
Sắc mặt Tả Tiểu Đa rất ngạc nhiên, trong sự ngạc nhiên còn có cả bất ngờ và tò mò còn, không hề suy nghĩ mà buột miệng nói ra: “Ta là học sinh Nhất Trung…. Sao ngươi biết? Cái này cũng xem ra được sao?”
“Ha ha.” Người kia cười híp mắt nói: “Học sinh Nhất Trung à…. Ngươi tên là gì?”
“Ta tên là Đằng Hạo.”
Tả Tiểu Đa dần dần thể hiện ra có một chút cảm xúc không kiên nhẫn: “Ngươi chặn ta lại, là có chuyện gì sao?”
“Không có gì không có gì, gặp được nhau chính là duyên nợ, tặng ngươi hai lời cảnh báo, không uổng lần gặp mặt này.”
Người kia cười nói: “Tiểu huynh đệ, ta thấy tướng mạo này của ngươi gần đây không được tốt cho lắm đâu, sợ rằng trong mấy ngày này sẽ có họa sát thân ập đến, nhớ phải tránh đó.”
Tả Tiểu Đa suýt chút nữa thì cười.
“Hoá ra là lừa đảo!”
Tả Tiểu Đa hừm lên một tiếng, khinh thường nói: “Có phải là tiếp theo ngươi sẽ nói, ta cho ngươi ít tiền quẻ, người giúp ta chỉ điểm sai lầm, làm sao để tránh được họa sát thân vậy?”
“Vậy thì không cần, mọi việc cẩn thận là được rồi.”
Người kia cười thản nhiên, nhìn đỉnh đầu của Tả Tiểu Đa, nói: “Cậu thanh niên vận mệnh không tầm thường, khí thế càng thịnh, ta đặc biệt nói rõ, chính là định kết thiện duyên mà thôi.”
“Thiện duyên?”
Tả Tiểu Đa hừm hừm, nói: “Lời nhắc nhở của đạo trưởng ta nhớ rồi, nếu như không có chuyện gì khác, ta xin cáo từ tại đây.”
Người kia cười lớn ha ha, tiện tay đưa ra một tấm danh thiếp, nói: “Nếu như thật sự gặp phải họa sát thân, thì gọi vào số này cho ta.”
“…..Được.”
Tả Tiểu Đa nhận lấy danh thiếp, dùng ánh mắt phòng bị khi gặp phải lừa đảo lướt qua bốn người một lượt, từ từ di chuyển người, từ một bên lao qua, chạy ba chân bốn cẳng, giống như một con thỏ nhanh nhẹn, chui qua chui lại hai cái trong đoàn người thì đã không thấy bóng dáng đâu cả rồi.
“Thế nào?”
Ba người còn lại đều nhìn người chặn Tả Tiểu Đa kia với ánh mắt đầy hứng thú: “Phùng huynh, nhìn ra được gì rồi?”
Vị Phùng huynh này cười ha ha: “Khương huynh, Ngụy huynh, Nghiêm huynh, các ngươi thấy sao”
“Cậu thanh niên này, tâm hồn trong sáng, tiền đồ thênh thang.”
Khương huynh mỉm cười: “Thanh khí đã bắt đầu lộ ra, đích thị là thế đang thịnh. Sau này rất đáng để mong chờ. Phùng huynh, thiện duyên này đúng là kết quá đúng lúc rồi.”
Chương 358 Sắp xếp hậu sự (2)
Ngụy huynh cười ha ha, nói: “Chỉ tiếc là người ta không tin…. hơn nữa, cách bắt chuyện của Phùng huynh quá quê mùa rồi, họa sát thân, ha ha…… Sao ta lại không nhìn thấy tiểu tử vừa nãy có họa sát thân nhỉ?”
Phùng huynh thản nhiên nói: “Loại chuyện họa sát thân này, trước giờ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, đâu có thể thật sự nhìn ra được? Hơn nữa, chúng ta là Vọng Khí Sĩ, cũng đâu phải xem tướng đâu.”
“Vậy ngươi còn nói?”
“Nói vậy đương nhiên là có lý do của nó.”
Phùng huynh đã tính trước mọi việc, nói: “Thứ nhất, đây là một học sinh trường võ, hơn nữa còn là thuộc loại thiên tài ưu tú.”
“Thứ hai, thiên tài như vậy, mỗi ngày chắc chắn là không ngừng nghiên cứu, không ngừng ra ngoài làm nhiệm vụ.”
“Mà cái gọi là họa sát thân, tất nhiên có thể là mình đầy thương tích, ốm yếu nhiều bệnh trong người, cũng có thể là thương nhỏ đau nhẹ, chỉ cần hắn đang trong quá trình nghiên cứu, hoặc là trong lúc làm nhiệm vụ, bị thương một chút, đều có thể nói là họa sát thân…… không phải sao?”
“Hơn nữa ta đâu có nói lúc nào sẽ bị thương bị tổn hại đâu, ta chỉ nói là gần đây. Dựa theo đạo lý mà nói, đám học sinh trường võ này, chuyện trên người có vài vết thương nhỏ, chảy một ít máu gì đấy, không nói là ngày nào cũng có, nhưng trong vòng tám ngày mười ngày đổ lại, kiểu gì cũng phải có một hai lần.”
“Chỉ cần có, vậy chính là ta xem chuẩn rồi.”
Phùng huynh thản nhiên cười nói: “Tin rằng đến lúc đó, tiểu tử đó sẽ tự nhiên tìm đến đến ta.”
“Trời!”
Ba người còn lại cùng đồng thanh: “Ngươi đây rõ ràng là thủ đoạn của mấy tên lừa đảo trong giang hồ, cách làm này rất rối loạn, rất rối loạn……”
“Thủ đoạn lừa đảo trong giang hồ thì đã làm sao, cái gọi là xem tướng mạo, đoán cát hung, mánh khóe thần côn lưu truyền lại nhiều năm như vậy há chẳng phải đều là chơi như vậy sao? Vọng Khí tự có nguồn gốc, nhưng mà nói đến xem tướng, cả cái đại lục có mấy người có thể xem chuẩn? Thật sự có cách nói này sao?”
Phùng huynh nói có vẻ tự đắc: “Nhìn thấy người có vẻ mặt lo lắng thì nói: Ôi chao, vị huynh đài này, trong nhà có chuyện không tốt! Nhìn thấy người mặt đầy tươi cười thì: Ồ, chúc mừng chúc mừng, sắp tới có hỷ sự. Đây không phải đều là cách làm bình thường sao? Sao lại là cách làm rối loạn rồi?”
“Nói cũng đúng, chúng ta chống mắt lên chờ xem, xem xem tên tiểu tử này có quay lại tìm ngươi không.”
Ba người còn lại không nhịn được cười.
Loại lừa bịp này, thật sự quá buồn cười.
……
Tả Tiểu Đa rời khỏi tầm mắt của bốn người này, vừa đi vừa từ cửa kính bên đường xem tướng cho bản thân: “Họa sát thân cái rắm ấy, cái thằng khốn nạn này rõ ràng là ăn nói lung tung! Lừa gạt Tả gia ta.”
“Nhưng mà bốn người này không nghi ngờ gì chính là Vọng Khí Sĩ, hơn nữa, bọn họ chặn ta, cách nói muốn kết thiện duyên, cũng có lẽ là thật… Tin rằng phàm là Vọng Khí Sĩ có một chút thành tựu thì đã có thể nhìn ra được, khí thế của ta dồi dào.…”
Tả Tiểu Đa nhíu mày trầm tư: “Nhưng mà, khí vận của bản thân bị người khác dòm phá, chính là chuyện cực kỳ không tốt.”
“Sau này phải tìm cách nào đó, che giấu nó đi mới được!”
Giữa lúc Tả Tiểu Đa quay cuồng suy nghĩ miên man, ngay lập tức nhớ đến tối hôm đó đi trực ban cùng Tả Tiểu Niệm, chiến lợi phẩm thu được có một cuốn Liễm Tức thuật bên trong chiếc nhẫn không gian kia.
“Không biết cuốn sách đó có ích không.”
Những ngày này, bởi vì chuyện của Tả Tiểu Niệm, mà liên tục bận này bận kia, bận đến tối mày tối mặt, sớm đã quên cuốn sách đấy từ lâu rồi, nếu không phải hôm nay gặp bốn tên thần côn này, sợ rằng hắn cũng không nhớ ra.
“Có lẽ có thể thử cuốn sách đó một chút.”
Tả Tiểu Đa nghĩ trong lòng: “Người kia ẩn cư ở thành Phượng Hoàng lâu như vậy, từ đầu đến cuối cũng không bị người khác phát hiện, có lẽ là có đủ các công năng như là che giấu khí thế, tu vi của bản thân, còn cụ thể đến trình độ nào, có cấp bậc cao thế nào thì lại không thể biết được, nhưng mà chắc chắn là có hiệu quả.”
“Hôm nay tan học về nhà thì bắt đầu thử một chút.”
“Nếu không thì sau này gặp phải loại thần côn này, nhìn thấy khí thế như mặt trời ban trưa của Tả gia ta, cả đám đều đi đến bắt chuyện, thế thì phiền chết đi được.”
“Con người mà, đẹp trai quá cũng có nhiều phiền toái! Haiz.”
Tả Tiểu Đa đi thẳng rồi rẽ ngoặt, chui vào một con hẻm nhỏ, chạy nhanh như tên bắn về phía Nhị Trung.
Bây giờ sắp ba giờ rồi, nhưng mà vẫn có thể đến phòng trọng lực tu luyện hai tiếng rưỡi!
Trước khi đi vào phòng trọng lực, nhất định phải đến lớp nói chuyện, xúc tiến một chút tình cảm với các bạn học, hỏi bọn họ điểm cống hiến có đủ dùng không? Quan tâm một chút.
Nhân tiện nói một chút về phiền não của mình, kể khổ, haiz, điểm cống hiến nhiều quá, dùng cũng dùng không hết, đúng là sầu chết đi được……
……
Lúc này, lãnh đạo cao cấp của Nhị Trung đang mở cuộc họp.
Cuộc họp có quy mô nhỏ, người tham gia cuộc họp tính ra cũng không quá 20 người. Nhưng mỗi người đều là nhân vật nòng cốt của Nhị Trung.
Trong đó giáo viên chủ nhiệm tham dự, cũng chỉ có mấy người là giáo viên chủ nhiệm của lớp trọng điểm, ừm, còn có một Tần Phương Dương.
Người chủ trì, đương nhiên là lão hiệu trưởng Hà Viên Nguyệt.
Nhân viên tập chung đông đủ, tất cả mọi người đều cung kính, đến thở cũng không dám thở mạnh. Lão hiệu trưởng đích thân triệu tập mở cuộc họp, những chuyện như vậy đã rất nhiều năm không xuất hiện ở Nhị Trung rồi, có lẽ là do có việc quan trọng muốn tuyên bố.
“Hôm nay triệu tập mọi người đến cuộc họp này, chính là có chuyện rất quan trọng.”
Hà Viên Nguyệt ho một tiếng, cơ thể của lão hiệu trưởng nhìn càng ngày càng yếu đi rõ ràng, nửa người nằm trên chiếc xe lăn, dường như chỉ có thể dựa hết vào chỗ tựa lưng của xe lăn để giúp nàng đỡ được cổ lên.
Tần Phương Dương ngồi ở phía cuối, chỉ cảm thấy trái tim đang đau nhói.
Nàng, lại tiều tụy đi rồi.
Tần Phương Dương ở bên dưới nhìn chăm chú người kia, trong lòng chỉ có vô cùng đau khổ và buồn phiền.
“Chuyện ta muốn nói rất quan trọng, cụ thể quan trọng như thế nào thì……”
Hà Viên Nguyệt mỉm cười một cái, nói: “Đại khái là cả…… cuộc đời của ta, tất cả mọi việc cần phải giao phó đến tay chư vị.”