Lúc này sao Tả Tiểu Niệm lại không biết mình đã hiểu lầm hắn cơ chứ, nhất thời cảm thấy cả người như nhũn ra, cắn môi hỏi: “Không phải ngươi nhắc đến bạn học là con gái tổng đốc Vạn đó hả...”
“Vạn Lý Tú á? Vạn Lý Tú là vị hôn thê của Long Vũ Sinh, liên quan gì đến ta đâu...”
Tả Tiểu Đa lẩm bẩm: “Long Vũ Sinh người ta cũng không bằng lòng đâu.”
“Nếu Long Vũ Sinh đồng ý thì ngươi hẹn hò luôn à?”
Tả Tiểu Niệm lườm hắn: “Sao ta thấy ngươi có vẻ tiếc nuối thế nhỉ?”
“Ngươi nghĩ cái kiểu gì đấy? Tư duy bị làm sao thế, sao lại nhìn ra là ta tiếc nuối hay vậy?”
Tả Tiểu Đa cực kỳ oan uổng, chán nản quay đầu nói: “Ta chỉ muốn hẹn hò thôi, một lần hoa tiền nguyệt hạ, sao mà khó thế không biết...”
Tả Tiểu Niệm hừ một tiếng, không ngờ lại không hề động thủ.
Tả Tiểu Đa cũng im lặng, lén lút nhìn sắc mặt Tả Tiểu Niệm, chẳng lẽ là điềm báo cơn thịnh nộ sắp tới?
Vừa nhìn một cái, chỉ thấy Tả Tiểu Niệm yên lặng ngồi dưới ánh trăng, tóc dài phất phơ, gió mát thoảng qua, sóng mắt như nước, khóe miệng mỉm cười, dung nhan say lòng người, có vẻ đẹp đẽ rung động khó mà tả hết.
Trái tim vừa bị đánh đến tắt lừa lòng cũng đập thình thịch một cách thiếu liêm sỉ.
“Nãy còn dữ vậy mà giờ đẹp ghê...”
“Hừ ai thèm hẹn hò với ngươi chứ!”
Tả Tiểu Niệm bĩu môi hừ một tiếng, trừng mắt, cố tỏ ra vẻ hung dữ. Nhưng khóe miệng khóe mắt cong cong lại chẳng dữ nổi, thầm nghĩ, nếu mai hắn nhắc lại, mình có nên cho hắn một cơ hội không nhỉ?
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tròng mắt của tiểu tử này đảo loạn lên, không biết đang nghĩ cái gì, thỉnh thoảng còn cười hề hề trộm liếc mình, Tả Tiểu Niệm đột nhiên có cảm giác ngượng ngùng không nói lên lời.
Đang định nói gì đấy phá vỡ sự im lặng, thì sắc mặt chợt lạnh đi.
Dường như có mấy khí tức đang im lặng tiếp cận chỗ này?
“Có người đến... sợ rằng không có ý tốt.” Tả Tiểu Niệm đẩy Tả Tiểu Đa một cái: “Ngươi bình phục chưa?”
“Bình phục rồi...”
“Trước tiên đừng động đậy...”
Tinh thần của Tả Tiểu Niệm bỗng trở nên căng thẳng, trong lòng càng căm phẫn hơn, đang định xua tan hiểu lầm với Cẩu Đát thì lại có người quấy rầy... Tức chết mất.
Lấy tính cách hèn nhát của tên này, hôm nay có thể nói được hai câu muồn biết mùi hẹn hò thế nào, muốn hẹn hò với ngươi cũng không biết là ấp ủ dũng khí bao nhiêu ngày mới bật ra được.
Bị mình dọa thế này, một tháng, dăm ba tháng chắc chẳng có can đảm nhắc lại mất...
Vốn đã hèn nhát, giờ bị ta đánh càng hèn hơn rồi...
Trong lòng Tả Tiểu Niệm phát cáu lên được!
“Sao ngươi cứ hèn thế hả trời?”
Từ nhỏ mình đã biết tên này là thứ hèn nhát... Hèn nhiều năm thành thói rồi. Hôm nay góp được ít dũng khí, hiếm thấy được một lần không hèn, cuối cùng lại bị mình đánh!...
Giờ đi tức giận về vấn đề này cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, vậy chỉ đành trút giận lên người phá hoại cơ hội thôi.
Là ai?
Ai lại đi phá hỏng ‘chuyện tốt’ của ta vậy?
Tả Tiểu Niệm đằng đằng sát khí!
Tả Tiểu Đa nhìn chằm chằm vào gương mặt Tả Tiểu Niệm, không phát hiện ra nguy cơ gì cũng thấy yên tâm hẳn. Sau đó mới có tâm trạng đi xem xét tình hình xung quanh.
Người tới là của bên nào nhỉ?
Tối nay trăng sáng sao thưa, thật sự không phải là thời cơ tốt để thích khách đi lại.
Tả Tiểu Niệm nhắm mắt lại, kiếm tâm trong suốt, phản chiếu tình huống xung quanh.
Chỉ cảm thấy có một loại khí tức ẩn chứa ác ý mãnh liệt đến từ ba phương hướng, rải rác giữa rừng cây um tùm đang tiếp cận bên này.
Tả Tiểu Đa khẽ nói: “Chị Niệm Niệm, có sát khí, đối phương không có ý tốt...”
“Ừ, ta cũng thấy vậy.”
Tả Tiểu Niệm nói: “Nhưng tu vi của những người tới lại không cao lắm. Chỉ có một Đan Nguyên cảnh, hai Thai Tức cảnh, không biết là của bên nào.”
Tả Tiểu Niệm vừa nói vừa cười lạnh trong lòng.
Đây là ai, của bên nào nhỉ, phái mấy thứ tôm tép đến đã đòi đối phó với ta, cũng khinh thường ta quá rồi đấy.
Chợt nảy ra một suy nghĩ, bèn phân phó: “Tiểu Đa, thực lực đối phương trong phạm vi khống chế được. Ngươi có thể mượn cơ hội này thử nghiệm thành quả dùng ám khí của mình.”
Tả Tiểu Đa im lặng không nói gì, giữ nguyên tư thế nằm dưới đất, khẽ gật đầu. Trong lòng không hề căng thẳng chút nào, trái lại còn nảy ra một cảm giác hưng phấn không rõ.
Tả Tiểu Đa rất phấn khởi.
Từ lúc bắt đầu tu luyện đến nay, không tính đến một lần đi rèn luyện kia thì vẫn chưa từng thật sự thấy máu, thấy chém giết bao giờ. Mà hôm nay mới là giang hồ chém giết chân chính.
Vừa nghĩ như vậy, Tả Tiểu Đa chợt có cảm giác “cõi người bao la, hồng trần vạn trượng, thiên địa mênh mông, xông xáo giang hồ”, thấy mình như biến thành đại hiệp khoái ý ân cừu.
Lại bắt đầu mơ mộng: Nếu sau này đi đến đâu, cũng có người vừa gặp mặt bèn chắp tay, thần sắc cung kính: “Tả đại hiệp! Hóa ra ngài chính là Tả đại hiệp danh chấn võ lâm giang hồ... Thất kính thất kính.”
“Trăm nghe không bằng một thấy, gặp được tôn nhan, tam sinh hữu hạnh.”
“Hôm nay được gặp Tả đại hiệp, khắc ghi trong lòng, chết không hối tiếc.”
...
Hình ảnh như vậy cứ từng cái nối tiếp nhau, ùn ùn không dứt.
Vẻ mãn nguyện tràn ra trên khóe miệng Tả Tiểu Đa không sao kiềm chế được, tưởng tượng đến tiếp sau, nếu thật sự có lúc như vậy, ta phải trả lời thế nào? Đáp lại ra sao mới là hoàn mỹ, nên tỏ ra bình dị gần gũi, không phải cao không với tới?
Nhưng vẫn phải khiến cho người ta cảm thấy lạnh lùng cao quý? Đẳng cấp pro?
Tiếng gió vi vút.
Ba loại khí tức của đối phương ngày càng gần, dừng ở vị trí cách hai người chừng ba mươi mét, không chuyển động nữa.
Tả Tiểu Niệm định vị vị trí của đối phương trong nhảy mắt, đồng thời báo cho Tả Tiểu Đa.
Loại khí tức ẩn chứa ác ý này, rõ ràng là ý muốn giết nhanh diệt gọn chị em hai người, chắc chắn không thể sai được.
Hai chữ Linh Niệm gần như đã trở thành đại từ thay thế cho Tả Tiểu Niệm, đó không chỉ là biệt hiệu không thôi.
“Lại gần năm mét là phải động thủ ngay, tiên hạ thủ vi cường, lập tức đánh bại lẻ địch.”
Tả Tiểu Niệm nhíu mày, thầm tính toán thời cơ tốt nhất để ra tay, phương hướng vị trí và thủ đoạn công kích.
Trong mắt ba người bên ngoài vừa tới, chị em hai người một nằm trên mặt đất, trong miệng còn ngậm một cọng cỏ đầy vẻ cà lơ phất phơ, một ngồi ngẩng đầu nhìn cảnh đêm, ngắm nhìn vẻ đẹp của sao trời.