Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 484 - Chương 485: Dừng Tay! Mau Dừng Tay! (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 485: Dừng tay! Mau dừng tay! (2)

Ánh mắt của Cô Lạc Nhạn ở bên cạnh lặng lẽ rời khỏi người Ngụy Trùng, lại xoay quanh Cao Văn Thành và Vương Thế Vũ.

Suy nghĩ một lúc, nói: “Dì Mục, ngươi xem chuyện này...”

Sắc mặt Mục Yên Yên lập tức im lìm: “Chuyện này không cách nào hòa giải.”

Cô Lạc Nhạn nói nhỏ: “Ta muốn hỏi, Minh Kính Tâm Pháp của ngươi có chuyển động không?”

“Hửm?” Mục Yên Yên sững sờ, nói: “Không có.”

Trong mắt Mục Yên Yên có hơi thất vọng, sau đó lẩm bẩm: “Hai ngươi thì sao? Có nhìn thấy biến động gì trong câu nói đó không?”

Người bên cạnh đang truyền âm nói chuyện.

Cô Lạc Nhạn chậm rãi gật đầu, sắc mặt hờ hững như thường.

Đúng lúc, một đám mây mù bay đến, một bóng người xuất hiện trong không trung, hờ hững nói: “Thầy Tần, ngươi sẽ không nghĩ chuyện này chỉ cần nói vài câu đạo lý là có thể bỏ qua chứ?”

Ảo ảnh hư không, mây mù hóa thân, lại có thể là tu vi Hóa Vân!

Cô Lạc Nhạn lên tiếng nói: “Thành sư phụ! Không được lỗ mãng!”

Có ý ngăn cản.

Lần ngăn cản này của nàng khiến sắc mặt Cao Văn Thành cùng Vương Thế Vũ đều thay đổi.

Vị sư phụ kia thản nhiên nói: “Cô gái, bây giờ là do tên Tần Phương Dương kia hiếp người quá đáng trước, dựa vào tu vi Hóa Vân để tổn thương người khác, nói đánh là đánh, rõ ràng là không xem chúng ta ra gì, khẩu khí như vậy, đội trưởng Ngụy có thể nhịn được nhưng Thành Ngân Đao ta lại không thể nhịn được, nhất định phải chặn đứt.”

Vị sư phụ kia ngẩng đầu, uy nghiêm đáng sợ nói: “Tần Phương Dương, ta không giỏi nói chuyện, càng coi rẻ đúng sai, mọi người đều là võ giả, vẫn là dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề đi. Nếu ta thắng thì ngươi nhận lỗi, tự vả miệng. Nếu ta thua, bọn ta sẽ rời đi!”

Trong mắt Tần Phương Dương lóe lên vẻ ác liệt, thản nhiên nói: “Ý kiến hay!”

Nói xong lập tức muốn xông ra.

Đúng lúc này, Tả Tiểu Đa kêu lên: “Thầy Tần, kiếm của ngươi. Thực lực đối phương rất ngang ngược, đến cả kiếm ngươi cũng không mang theo là không tôn trọng đối phương, khiến cho trận đọ sức này trở nên không công bằng, vô cùng buồn cười.”

Tần Phương Dương quay đầu, lấy kiếm từ trong tay Tả Tiểu Đa, sắc mặt vẫn không thay đổi, không chút rung động hờ hững nói: “Thành Ngân Đao, nếu như võ giả muốn công bằng thì cần phải dùng thực lực của ngươi để đánh với ta!”

Lời còn chưa dứt, thân hóa thành ánh kiếm thoáng cái đột nhiên lao ra.

Thành Ngân Đao cũng không chịu thua kém, ánh kiếm tỏa sáng rực rỡ xung quanh thân kiếm, sau đó đuổi theo phía sau.

Trận chiến kịch liệt cứ như thế triển khai giữa không trung.

Cao Văn Thành che đôi má sưng vù, ánh mắt nhìn chăm chú lên không trung, sau đó quay đầu liếc nhìn ánh mắt lo lắng của Hà Viên Nguyệt, âm trầm nói: “Hà đại sư, xem ra vị thầy giáo dưới quyền của ngươi rất trung thành với ngươi đấy, chỉ tiếc là người lo chuyện bao đồng như vậy nhất định sẽ không thể sống lâu.”

Hà Viên Nguyệt lạnh lùng nói: “Hửm? Vậy ý của Cao đại sư là chỉ có loại người như ngươi mới có thể sống lâu được hả?”

Cao Văn Thành hung ác nói: “Dù sao cũng sống lâu hơn Hà đại sư rất rất nhiều.”

Câu nói này đến cả Cô Lạc Nhạn vẫn luôn bình tĩnh cũng phải cau mày.

Câu nói trước đấy của Vương Thế Vũ có hiềm nghi cố ý nhắm đến khuyết điểm của người khác, đã rất rất không phù hợp rồi, bị đánh cũng có thể nói là tự chuốc vạ vào thân.

Bây giờ lại nói ra câu này, đối với một lão hiệu trưởng dạy học dạy người đã nhiều năm, tâm huyết cả một đời đều dành cho học sinh, học trò có mặt ở khắp đất mà nói thì đã không thể dùng từ quá đáng để hình dung nữa, rõ ràng đây là đang khiêu khích, là nguyền rủa độc ác.

Năm lần bảy lượt khiêu khích Hà Viên Nguyệt, Cao Văn Thành và Vương Thế Vũ này...

Bóng người vụt sáng.

Bốp bốp bốp bốp...

Máu tươi trong miệng Cao Văn Thành tóe ra, lại bị đánh thêm 30, 40 cái bạt tai lên mặt trong khoảng thời gian ngắn.

Lam Thư lạnh lùng đứng lên, ánh kiếm của trường kiếm trong tay rực rỡ, hờ hững nói: “Ta không thích nói chuyện nhưng có người ra mặt cho hắn sao? Lăn đến đây, đấu một trận!”

Mục Yên Yên cũng tiến lên một bước, nét mặt như sương giá thản nhiên nói: “Để Lam Thư giành trước một bước rồi, còn ai nữa không? Ta cũng tiếp nhận.”

Vẻ chán ghét không hề che giấu lộ ra trong đôi mắt phượng của nàng, liếc nhìn Cao Văn Thành và Vương Thế Vũ thờ ơ nói: “Hôm nay nể mặt Vạn tổng đốc và Nhạn Nhi, không lấy mạng bọn họ tại đây đã là giơ cao đánh khẽ. Nhưng nếu có ai không biết phân biệt tốt xấu nhảy ra, vậy chính là cố ý muốn trở thành kẻ địch của bọn ta, đừng trách bọn ta ra tay độc ác.”

Khí tức ở bên cạnh Cô Lạc Nhạn có hơi biến động nhưng đã lập tức bị Cô Lạc Nhạn chặn lại.

“Chuyện này, thật sự là do hai vị đại sư đây nói chuyện không thích hợp trước... Không thể trách được khi đối phương tức giận, nếu như ta đối mặt với loại tình huống đấy, thì ta sẽ còn ra tay nặng hơn!”

Cô Lạc Nhạn nói lời hòa giải nhưng trong lòng vẫn đang suy tính không ngừng.

Ấn tượng ngày thường của mình về hai người Cao Văn Thành và Vương thế Vũ không phải là loại người như vậy, nói chuyện luôn luôn thận trọng, hành động càng cẩn thận. Thái độ tối nay sao lại bất thường như vậy? Gần như lúc nào cũng có ý nhắm vào vị lão hiệu trưởng kia?

Đây không giống với tính tình của bọn họ lúc bình thường.

Cô Lạc Nhạn cảm thấy e ngại trong lòng, lại nhìn về phía Cao Văn Thành cùng Vương Thế Vũ, không nhịn được càng cảm thấy nghi ngờ hơn.

Thái độ khác thường như vậy, rốt cuộc là vì sao?

Mọi người đều không quen biết nhau, tại sao lại cố ý nói những lời này khiến cho hai bên kết thù với nhau, khó lòng xoa dịu!

Mọi thứ đều có lý do của nó, vậy thì lý do của sự thay đổi ngày hôm nay là vì sao?

Một tiếng vang lớn trên không trung, đao kiếm tranh đấu, trong lúc nhất thời không thể phân thắng bại, nhưng vị Thành Ngân Đao này có thế tấn công rất mạnh, ánh kiếm kéo dài giống như một núi đao, tràn ra hàng nghìn ánh kiếm chói mắt trên không trung.

Thế đao cuồn cuộn không ngừng trên không trung, sau đó ầm ầm nghiêng đổ về phía Tần Phương Vương ở bên này, thanh thế tàn bạo!

Sắc mặt các vị đại tu đang quan sát trận chiến ở trên đỉnh núi đều đồng loạt thay đổi.

Rõ ràng là Thành Ngân Đao này đã dùng toàn bộ sức lực, không còn hành động theo cảm tính nữa mà đã quyết liệt đọ sức, nỗ lực hết mình!

Mà thanh trường kiếm trong tay Tần Phương Dương ở phía đối diện từ đầu đến cuối vẫn chưa từng rời khỏi vỏ.

Bình Luận (0)
Comment