Không phục? Không phục các ngươi có thể bắt đầu, đến đánh ta đi.
Nếu ta sợ, tên của Tả lão đại nhà ngươi sẽ viết ngược lại!
Ừm, Tả lão đại đương nhiên không sợ, hắn đột phá rất nhiều, năng lực chiến đấu một đường bay lên, không nói dùng bình khí, buông tay đưa chân là có thể đá cả năm người vào nhau, đánh cho tơi tả..
Không còn cách nào khác, đây chính là chênh lệch thực lực giữa người nào đó và năm người kia!
Hiện trạng này cũng kích thích nhóm năm người kia buồn bực khổ tu, mong nhanh chóng đột phá đến Tiên Thiên, đứng cùng trục hoành với người nào đó lần thứ hai, mong ngày khác có thể đánh ngã tên vô lương tâm này!
...
Tả Tiểu Đa luôn chờ tin tức của Phương Nhất Nặc, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không chờ được, ngược lại Cô Lạc Nhan kia lại gọi điện thoại tới đây.
“Tả tiểu đệ, bây giờ ngươi có thời gian không?”
“Làm gì?”
“Ta sửa lại bài hát ngươi đưa cho ta, tính toán tìm tác giả là ngươi nghe một chút, cho đôi lời đánh giá.”
“Được rồi, gửi đến đây ta nghe xem.”
Không thể không nói trình độ âm nhạc của Cô Lạc Nhân đúng không phải phải nói khoác, quả thực rất trâu!
Tả Tiểu Đa tìm chỗ bí mật nghe xong bài hát đã được chỉnh sửa, phát hiện thế mà thật sự làm được không tồi.
Đương nhiên, vẫn còn tồn tại một ít tì vết, rất ít
“Quả thật hiệu suất rất cao, nhưng mà đã rất tốt rồi!”
Tả Tiểu Đa tùy ý chỉ ra mấy chỗ không đúng, sau đó gửi tin nhắn qua.
Đương nhiên không thể chỉ bảo hết trong một lần, chẳng may Cô Lạc Nhạn chạy mất thì sao?
Đại khái là trước kia từng lật lọng làm cho Tả Tiểu Đa đánh giá nhân phẩm Cô Lạc Nhạn không quá cao, nếu có thể lấy một lần hắn đương nhiên phải lấy!
Sau khi nhận được tin nhắn của Tả Tiểu Đa, Cô Lạc Nhạc lập tức sửa lại theo rồi nghe thử, bỗng chốc càng bội phục Tả Tiểu Đa hơn!
Quả nhiên là không bằng tác giả người ta!
Tuy rằng chỉ sửa chữa đôi chút nhưng lại làm cho ca khúc càng hoàn chỉnh hơn, trực tiếp tăng lên một cấp bậc!
...
Mấy ngày này, cảm xúc của Tần Phương Dương càng ngày càng không tốt, mặt mũi cũng âm u, càng ngày càng nặng nề.
Nhưng dù cảm xúc của Tần Phương Dương có không ổn cỡ nào, khi hắn đi dạy học, hắn vẫn để tâm như cũ, ngôn ngữ cử chỉ lộ ra vẻ hòa ái, kiên nhẫn chưa từng có.
Quả thực là hợp nhất hai trạng thái không hài hòa cực đoan lại với nhau.
Nhưng đó chỉ là tạm thời cưỡng ép chúng cùng tồn tại, không phải là trung hòa hoặc là triệt tiêu.
Giống như dù Tả Tiểu Đa có nghịch ngợm gây sự cỡ nào, Tần Phương Dương có nhìn thấy cũng không dạy dỗ, càng không ra tay.
Đối với Tần Phường Dương mà nói, trạng thái này vốn tuyệt đối không có khả năng xuất hiện, nhưng lúc này Tần Phương Dương lại rơi vào trong trạng thái cực đoan như vậy!
Tần Phương Dương thật sự sợ hãi, trong lòng hắn biết rõ loại cảm xúc kìm nén này.
Thấy bản thân bây giờ như núi lửa sắp phun trào, cảm xúc cực kỳ dễ mất kiểm soát, cũng không cần xung đột, chỉ cần học sinh thoáng làm hắn nổi giận là có thể châm ngòi bạo ngược cực đoan trong lòng hắn, lấy tu vi và năng lực chiến đấu của hắn, chỉ cần sẩy tay một cái, vậy rất... Không ổn!
Tuy nhiên hắn không tìm Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Đa lại cố tình đi trêu chọc hắn.
“Thầy Tần, ha ha ha...”
Tả Tiểu Đa cười rất hèn.
“Không đi tu luyện mà đến đây làm gì?”
Tần Phương Dương tức giận nói: “Chẳng lẽ ngươi đột phá Thai Tức rồi à?”
“Nào có nhanh như vậy, thầy Tần ngươi quá coi trọng ta rồi...”
Tả Tiểu Đa cười hà hà: “Tả chỉ tới hỏi đột phá Tiên Thiên không phải tiếp tục Tam Mạc Ngũ Bình à? Cảnh giới Tiên Thiên tương ứng với Tam Mạc đúng không, khi nào bắt đầu?”
Tần Phương Dương nhăn mặt, hắn phát hiện đúng là hắn đã quên mất chuyện này.
“Ngươi muốn chờ bọn họ đi cùng hay là ngươi đi đo một mình trước?” Tần Phương Dương hỏi.
“Để ta đi một mình trước đi.”
Tả Tiểu Đa nói: “Bây giờ bọn họ đang đúng lúc áp chế cảnh giới, tích lũy nội tình của bản thân, nếu ta chờ họ thì chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của họ.”
“Như thế cũng tốt.”
Tần Phương Dương cảm thấy Tần Phương Dương nói rất có lý: “Vậy ngươi chuẩn bị một chút, ta đi nói với hiệu trưởng, chờ thêm vài ngày nữa sẽ đo lường cho ngươi.”
Tần Phương Dương dừng lại vài giây, chăm chú nhìn Tả Tiểu Đa: “Nhưng ta nói cho nhóc con ngươi biết, lần Nhị Mạc trước nhóc con ngươi đều cho thấy lòng của ngươi hơi không giống người thường...”
Tả Tiểu Đa nói: “Không giống người thường à? Đây là đương nhiên, người thành thực thiện lương như ta đương nhiên không giống người bình thường, trên đời này rất khó tìm được người thiện lương hơn ta...”
“Ngươi câm miệng cho ta.”
Tần Phương Dương đau đầu.
“Ngươi có thể... Cẩn thận hơn chút không.” Tần Phương Dương khuyên bảo.
Tả Tiểu Đa vội vàng đồng ý, hoàn toàn không có do dự.
“Còn việc gì không?”
Tần Phương Dương thấy Tả Tiểu Đa chưa đi, vẻ mặt còn muốn nói lại thôi, không khỏi lên tiếng hỏi.
“Thầy Tần.”
Tả Tiểu Đa hơi trầm ngâm, nói: “Ta biết bây giờ trong lòng ngươi suy nghĩ cái gì. Chuyện ngươi canh cánh trong lòng quả thật không dễ làm.”
Trên mặt Tần Phương Dương lập tức lộ ra vẻ đau đớn, hắn nhắm mắt lại, hít nhẹ vào một hơi, giống như đang cố gắng bình ổn tâm trạng của mình, nhưng mà chỉ có tác dụng rất ít.
“Về chuyện phiền lòng của ngươi, thật ra ta có một cách, nhưng ta chỉ nói là thử xem thôi, dù sao trước kia cũng chưa từng có kinh nghiệm tương tự thế này, không dám nói chắc điều gì, thậm chí có thể nói là hy vọng xa vời, ngươi muốn thử không...”
Tả Tiểu Đa châm chước tìm từ ngữ để diễn đạt, nói lắp bắp không diễn đạt được suy nghĩ có mình mộ cách rõ ràng nhất.
Nhưng đôi mắt Tần Phương Dương lại lập tức trở nên sáng ngời.
“Cách gì? Cách gì?”
Hắn nắm lấy Tả Tiểu Đa.
“Thầy Tần, ta cần nói rõ là làm như vậy cũng chỉ thêm chút hy vọng thôi, hoặc là nói để giữ lại một niệm tưởng... Cách ta nói trước đây chưa từng có ai thành công, thậm chí cũng không ai biết có được hay không.”
Tả Tiểu Đa vội vàng nói: “Cho nên ta mới nói, cách này rất có thể chỉ là một loại an ủi, ngươi cũng đừng ôm nhiều hy vọng!”
Tần Phương Dương hít một hơi thật sâu, nói: “Ngươi cứ nói đi.”
Tả Tiểu Đa nói: “Ta không biết thế giới này có thật sự tồn tại luân hồi hay không, cũng không biết thế giới này có chuyện số mệnh chuyển kiếp thật hay không...”
“Chưa ai từng gặp chuyện này cả, nhiều nhất chỉ là một vài truyền thuyết, chưa được chứng thực.”
“Nhưng ta tin vào số mệnh, nó giống như bản lĩnh tướng pháp của ta, xem tướng mà nhìn trộm thiên mệnh, tuy rằng không biết nguyên lý ở đâu nhưng đây là biểu hiện của vận mệnh, biểu hiện của số mệnh, tin rằng thầy Tần sẽ không nghi ngờ lời ta, đúng chứ?”