Tả Tiểu Niệm chỉ cảm thấy chân nguyên khí trong cơ thể hợp thành dòng lớn, lấy khí thế không gì cản nổi điên cuồng xô mạnh vào hàng rào Đan Nguyên, cạch một tiếng, hàng rào cảnh giới Đan Nguyên dễ dàng bị phá vỡ, chân nguyên khí giống như một dòng sông lớn, khí thế mạnh mẽ vọt vào lộ tuyến kinh mạch mới, lưu chuyển cực nhanh!
Cũng chính giờ khắc này...
“Xông lên!”
Phương Nhất Nặc cùng cường giả Hóa Vân kia đã tiến đến gần bên người Tả Tiểu Niệm!
Hai vị Thần Ảnh đều dốc toàn lực, thậm chí bất chấp có ẩn núp thân hình được hay không, cũng phải ngăn cản, nhưng đối thủ của bọn họ vào lúc này cũng cố hết sức dây dưa, hai Thần Ảnh có lòng nhưng không thể làm gì, chỉ có thể thầm than thở…
Không trung tràn đầy những vệt sáng vàng kim lớn, lúc này đã tiến vào Tinh Võ Hồn Tinh, cách Tả Tiểu Niệm không quá hai thước...
Mà tại khoảnh khắc vi diệu này, cao thủ Hóa Vân của Vu Minh xông vào sớm nhất kia hét lớn một tiếng, nhắm về phía không có phòng vệ của Tả Tiểu Niệm, đánh xuống một kiếm!
Mặt mũi tràn đầy dữ tợn, nở nụ cười tàn nhẫn.
Nhưng, một khắc sau, trong lúc bất chợt quát to một tiếng, trường kiếm ngừng trên không trung, vẻ mặt chuyển thành kinh ngạc và khó tin.
“Ngươi...”
Hắn quát to một tiếng.
Vậy mà lại là Phương Nhất Nặc nhân cơ hội ra tay, một tay hung hăng cắm vào ngực hắn, tóm lấy trái tim, không chút do dự bóp nát; một tay khác lấy tốc độ không kém cắm vào đan điền, ầm một tiếng, nguyên hồn vỡ vụn!
Ngay sau đó, hai tay đồng thời ném thi thể đã hóa thành thịt vụn của cường giả Hóa Vân kia ra ngoài.
Lại còn hét lớn một tiếng: “Mau! Chém chết Linh Niệm Thiên Nữ, chính là đại công cáo thành!”
Chỉ một chút thời gian đình trệ này, một vệt sáng vàng kim lớn, vèo một cái, vọt vào bên trong thân thể Tả Tiểu Niệm!
Một tiếng phượng hót mang theo vui mừng đến cực điểm, vang động trong linh hồn tất cả mọi người!
Một ảo ảnh phượng hoàng xinh xắn lấp lóe trên đỉnh đầu Tả Tiểu Niệm, ngay sau đó biến mất không để lại chút dấu vết.
Mà sau đó, một cỗ khí thế to lớn mạnh mẽ đến mức làm người ta không thể tin được phát ra!
Ùn ùn kéo đến!
Phượng mạch xung hồn.
Thành công rồi!
Ngay tại lúc hai vị Thần Ảnh đang trố mắt nghẹn họng, Phương Nhất Nặc như gió lốc lướt qua, thẳng tay đập nát một cao thủ Hóa Vân Vu Minh, lanh lẹ bắt lấy thần hồn rồi đánh nát luôn, mắng: “Ngớ ra làm gì, mau giết người đi!”
Đang lúc nói chuyện, đoạt bước đi tới trước người Giang Chi Lam, trước một Giang Chi Lam đang đờ đẫn không dám tin vào mắt mình, một quyền trực tiếp đánh vỡ đầu, một chưởng nữa đánh nát nguyên hồn, ngay sau đó người đong đưa bay lên: “Mau mau... Chém chết Linh Niệm Thiên Nữ!”
Gấp rút xông vào giữa đám người đang chiến đấu trong không trung.
Tu vi của Phương Nhất Nặc tuyệt đối không thua kém Tần Phương Dương, thậm chí còn cao hơn.
Lại nói, trong tất cả mọi người ở đây, một người mà sức lực chiến đấu được bảo toàn nguyên vẹn nhất, đồng thời còn biết thực lực của người Vu Minh cao thấp như thế nào, trực tiếp xông vào chiến trường của Hàn Tùng, Vu Thế Long, quát lên: “Vu Minh vạn tuế! Nhất định thành công!”
Bịch bịch... Chẳng qua trong chốc lát đã giết sạch ba cao thủ Hóa Vân bị Tần Phương Dương tự bạo đến gần như phân tán.
Có một vị thẳng đến lúc chết vẫn còn hoang mang: “Phương huynh, giết lầm người...”
“Không có chuyện gì!”
Phương Nhất Nặc an ủi: “An tâm ra đi, tất cả đã có ta!”
Đùng một chưởng đánh chết, vẫn chạy không ngừng, vội vàng xông về phía cao thủ Hóa Vân đang cùng Lam Thư giao chiến kia!
Quát to: “Cùng nhau ra tay, tuyệt đối không được để cho bọn họ chạy thoát bất kỳ một người nào!”
Mọi người như bị sét đánh: Một tiếng quát to này của Phương Nhất Nặc, lại là giọng của con gái!
Trò đùa thú vị này... từ đâu ra vậy?
Chỉ thấy Phương Nhất Nặc vừa rống to, vừa liều mạng giết người…
Mà giờ phút này, đại cuộc đã định!
Ngoại trừ người cùng Lam Thư đánh nhau, còn có người cùng hai vị Thần Ảnh đang dây dưa chiến đấu, cao thủ Vu Minh còn lại, toàn bộ đều đã chết.
Những người khác chen nhau lên, thẳng tay tiêu diệt mấy cao thủ Vu Minh đang kiếp sợ đến hồn phi phách tán này!
Đám người phe mình đang kiêu ngạo bỗng hoang mang nhìn vị đại cao thủ đột ngột xuất hiện này, ai cũng ngỡ ngàng.
Người này... Tu vi thật là cao!
Từ đâu tới?
Cái này... Đây quả thực là...
Phần còn lại của cuộc chiến, hoàn toàn nghiêng về một bên!
Cao thủ Vu Minh bị tàn sát sạch sẽ, giống lời dự đoán của Phương Nhất Nặc như đúc; thậm chí ngay cả sư điệt của Phương Nhất Nặc là Vân Tuyệt Ảnh và Phan Ngọc Sênh, cũng bị Phương Nhất Nặc tự tay đánh gục!
Vân Tuyệt Ảnh và Phan Ngọc Sênh nhìn sư thúc giống như sát thần, trong mắt tràn ngập bàng hoàng, toàn bộ nhân sinh vào giờ phút này đều sụp đổ.
Hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có loại chuyện này.
“Sư thúc?”Trên khuôn mặt anh tuấn của Vân Tuyệt Ảnh, tất cả đều là nỗi tuyệt vọng không tưởng tượng nổi.
“Vu Minh tặc tử! Nộp mạng đi!” Phương Nhất Nặc dùng giọng con gái the thé mở miệng mắng to, một kiếm giết chết hai sư điệt!
Sau đó, hắn vẫn không hề chào hỏi bất cứ người nào, một mực truy lùng xung quanh chiến trường, chỉ sợ có cá lọt lưới xuất hiện!
Sự hung ác cùng cực này, ra tay cay độc này, quả nhiên là còn độc ác hơn những cao thủ hộ pháp thành Phượng Hoàng bên này!
Nhưng, bụi bặm cuối cùng cũng phải rơi xuống thôi, phượng mạch xung hồn chi cục cuối cùng đã thành công.
Sáu cao thủ Hóa Vân của Vu Minh, toàn bộ đã chết!
“Thư tỷ, nhờ ngươi tiếp tục bảo vệ Linh Niệm, những người khác, kiểm tra thương vong, cứu chữa người bị thương!”
Hàn Tùng và Vu Thế Long đã kiểm tra thương thế của Mục Yên Yên, mặc dù bị một kiếm đâm thẳng vào ngực, nhưng lại không biết nên nói là trong cái rủi có cái may, hay là Giang Chi Lam còn sót lại chút lương tri, không đâm thẳng vào tim.
Thương thế của Mục Yên Yên mặc dù rất nặng, nhưng còn chưa nguy hiểm đến tính mạng.
Về phần những người khác...
“Bảy Anh Biến bỏ mạng, bốn Anh Biến... bị thương nặng, thương tổn tới căn nguyên.”
“Tần Phương Dương tự bạo bốn phân thân, bị thương tới căn nguyên...”
Hậu quả như vậy, cũng là vô cùng nặng nề.
Khâu Vân Thượng lần này may mắn nhất, hắn vừa xuất hiện đã bị một cao thủ Hóa Vân của đối phương tấn công, bị đánh cho hộc máu hôn mê... Đến cuối cùng lại là bị thương nhẹ nhất.
“Vị... Vị huynh đài này, không biết xưng hô như thế nào?”
Hàn Tùng rốt cuộc nhìn về phía Phương Nhất Nặc, mở miệng hỏi.