Dứt lời bèn xoay người rời đi.
Tả Tiểu Đa cười hề hề.
Cô Hồ vẫn coi mình là thằng nhóc quỷ lưu ban 5 năm, đến cả động tác vuốt tóc cũng giống như trước đây..
Đám người Vạn Lý Tú nhìn Tả Tiểu Đa, bất giác sinh lòng ghen tị.
Tên này... hứ, dựa vào cái gì mà được ưu đãi hơn tụi mình chứ?
Rõ ràng hắn bỉ ổi như vậy nhưng người dịu dàng như cô Hồ lại đối xử rất tốt với hắn!
Hừ!
“Các ngươi tự họp bàn với nhau, dù sao giờ cũng tan học rồi, cứ từ từ trao đổi, thời gian vẫn còn nhiều lắm.”
La Liệt cười ha hả nói: “Tả Tểu Đa, ta là chủ nhiệm lớp mới của các ngươi. Ha ha, chúng ta đã quen biết từ lâu rồi nhỉ ha ha ha...”
Thái độ nói chuyện của thầy La có vẻ thận trọng, thậm chí hơi có ý nịnh nọt.
Hắn thật sự lo rằng Tả Tiểu Đa sẽ không chấp nhận hắn trở thành thầy giáo.
Thằng nhóc này không chỉ là một thiên tài siêu cấp mà còn là một tên ba gai đích thực. Giờ cả lớp đều giống như thiên lôi, hắn chỉ đâu thì đánh đó.
Hơn nữa hắn còn là người có tình cảm tốt nhất với Tần Phương Dương.
Nếu hắn cầm đầu quấy rối thì một chủ nhiệm lớp như mình chắc phải bỏ công sức rất lớn mà hiệu quả thì không thể tốt nổi.
“Chào thầy La ạ.”
Tả Tiểu Đa lễ phép chào một câu, rồi lập tức vung tay lên: “Các em đâu!”
“Dạ!” Năm người Vạn Lý Tú đồng thanh đáp.
“Theo đại ca tan học nào!”
“Oh yeah!”
“Hú hú...”
Sáu người như một cơn lốc, cùng cuốn ra ngoài trường học.
La Liệt ở phía sau thở dài.
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sự ngăn cách giữ đám Tả Tiểu Đa và mình.
Hoặc nên nói là chúng có thể chấp nhận mình trở thành chủ nhiệm, cũng có thể dành cho mình thái độ lễ phép cơ bản. Nhưng mình đừng hòng thay thế địa vị của Tần Phương Dương trong lòng chúng.
Có muốn thay cũng chẳng được, si tâm vọng tưởng.
“Đường thì xa mà trách nhiệm nặng nề...”
La Liệt lẩm bẩm nói.
“Thầy La, sao rồi, có cách nào không?” Hồ Nhược Vân đứng sau khẽ hỏi.
“Có cách gì được chứ, địa vị của lão Tần trong lòng lũ trẻ là không thể lay chuyển. Ta chỉ cần cố gắng làm đến mức tốt nhất là được, không phải nghĩ thay đổi làm gì cả.”
La Liệt thành thật thừa nhận, mình hơi cụt hứng.
“Ha ha...”
Hồ Nhược Vân cười híp mắt: “Ngươi cho là đào của thầy Tần Phương Dương dễ hái vậy sao? Hay cho rằng cả trường có ngươi là may mắn nhất? Thật ra mọi người đều biết rõ, lớp 9 bị thầy Tần Phương Dương cải tạo thành một lớp thiên tài nhưng lại không ai có hứng thú, ngươi nói xem vì sao nào?”
“Vì sao vậy?”
“Là vì mọi người có khoác lác thế nào cũng không có được mị lực nhân cách như Tần Phương Dương, càng không thể làm đến mức vì học sinh mà không tiếc bất cứ giá nào như Tần Phương Dương.”
“Nếu cả hai thứ này đều không làm được thì đừng nói gì đến chuyện khác, chớ nói chi hắn còn có lực chiến kinh người bễ nghễ cả thành Phượng Hoàng.”
“Giờ đã hiểu chưa? Tất cả mọi người không tranh, không phải vì thua kém thực lực, không thân với thầy Tần hay chưa từng tiếp xúc với đám Tả Tiểu Đa, những cái này không đủ để xưng là ưu thế.”
Hồ Nhược Vân thản nhiên nói: “Giờ ngươi tiếp nhận chức chủ nhiệm, cách tốt nghiệp cũng chỉ còn có một tháng mà thôi, thế thì có ý nghĩa gì đâu? Nhiều nhất cũng chỉ như thầy giáo lớp mầm, giúp Tần Phương Dương trông nom đám trẻ không quấy rối mà thôi...”
“Chờ tụi nó tốt nghiệp, thầy giáo mà chúng công nhận vẫn chỉ có Tần Phương Dương mà không phải là người khác. Đối với ngươi cũng chỉ là sự tôn trọng thể hiện ra mà thôi.”
“Mà chí ít... Nếu không phải vậy, nhiều thiếu niên thiên tài thế này đâu đến phiên ngươi đứng ra nhận là thầy của chúng? Chỉ bằng thái độ cung kính của Tả Tiểu Đa với ta, chẳng lẽ Hồ Nhược Vân ta lại không bằng ngươi chắc?”
Hồ Nhược Vân cười ha hả: “Chúc thầy La may mắn nhé.”
Còn chưa dứt lời đã xoay người rời đi.
Lúc đầu La Liệt còn ngây ra như phỗng, sau đó mặt đỏ tới tận mang tai, giận dữ nói: “Mai ta phải xin từ chức.”
“Đã muộn rồi.”
Giọng Hồ Nhược Vân vang lên từ đằng xa: “Chuyện ngươi vừa dọa dẫm vừa tặng lễ mọi người đã biết hết cả rồi... Ngươi không thèm mặt mũi ăn vạ mãi mới đến được vị trí này, giờ lại muốn từ chức à? Sao có thể được!”
La Liệt ngây ngẩn cả người.
...
Đám Tả Tiểu Đa rời khỏi trường học.
“Tìm chỗ nào thương lượng chuyện sau này đi?”
“Hay là đến Phượng Hồi Đầu được không?” Dư Mạc Ngôn đề nghị.
Năm người nghe vậy cùng ngây ra.
“Thôi đừng đến Phượng Hồi Đầu.”
Lý Thành Long cười khổ: “Quấy rầy sự thanh tĩnh của lão hiệu trưởng vì chút chuyện này... Mà giờ còn chưa có được vinh dự gì... Đi rồi, thương lượng rồi, nhỡ mà không được cái gì thì đúng là mất mặt hết biết. Còn khiến cho lão hiệu trưởng dưới cửu tuyền phải mất mặt xấu hổ theo chúng ta.”
“Ừ, thôi tùy tiện tìm chỗ nào đấy đi, nói có vài câu thôi mà...”
Tả Tiểu Đa đảo mắt, nói: “Được rồi, tụi mình còn chưa liên hoan đấy. Chọn ngày chẳng bằng gặp ngày, hôm nay luôn đê! Lý Thành Long mời khách, mọi người cùng đánh chén một bữa, đồng ý thì cho tràng pháo tay!”
“Bốp bốp bốp bốp...”
Lý Thành Long sợ ngây người: “Ủa sao ta nói muốn mời khách khi nào?”
“Mọi người bỏ phiếu quyết định, chính là ngươi đó.”
“Đi đi đi...”
Sáu thiếu nam thiếu nữ vây quanh Lý Thành Long đang không ngừng thanh minh, nước miếng văng tung tóe, dưới ánh chiều tà cười nói đi xa dần.
Mọi người thật sự tùy tiện tìm một quán ăn, nhưng gọi một bàn đầy đồ ăn thì chẳng khách khí tẹo nào.
Tả Tiểu Đa lấy điện thoại ra xin phép: “Hôm nay họp mặt bạn bè, không về ăn đâu nha.”
Chẳng biết Tả Tiểu Niệm bên kia nói gì, Tả Tiểu Đa cúp điện thoại, vẻ mặt ngượng ngùng.
“Ê, người nào đó bị phê bình kìa.”
Lý Thành Long tỏ vẻ hả hê.
“Ngươi thì biết cái gì! Giờ địa vị gia đình của ta cao đến mức ngươi không tưởng tượng nổi đâu.” Tả Tiểu Đa đắc ý đáp.
“Xí...”
Năm ngón giữa giơ lên.
“Mình thảo luận vụ chọn đội trưởng đội phó nhá. Đội trưởng chắc chắn là ta rồi, vụ này ai tán thành, ai phản đối nào?” Tả Tiểu Đa nhìn quanh vẻ ngạo nghễ.
“Không ý kiến gì.”
“Đội phó ta đề nghị Phù Phù nhé, ai tán thành ai phản đối?”
“Không ý kiến gì.”
“Hội nghị kết thúc! Vỗ tay!”
“Bốp bốp bốp bốp...”
Lý Thành Long đỏ mặt tía tai: “Thế còn bố trí chiến thuật thì sao?”
Tả Tiểu Đa gắp một miếng rau, thong thả đáp: “Bố trí chiến thuật ấy hả? Đáng lẽ là để ngươi bày mưu hết đó, nhưng mà... ta nghĩ chắc chẳng cần đến đâu, kế hoạch của ta là như này nè...”