Năm vị trọng tài bên cạnh đều trợn mắt nhìn: “Cô La, bây giờ đang ở trong thi đấu, ngươi nói nhiều chuyện ngoài lề quá rồi!”
La Diễm Linh cười ha ha, dù sao đã nói ra tên tuổi của Cao Võ Ngọc Dương cũng đã là đi trước một bước, nàng không đợi giáo viên trọng tài khác nói gì đã nói: “Bạn học Dư Mạc Ngôn, ngươi tiếp tục thi đấu đi.”
Mấy thầy cô giáo khác vốn cũng muốn nói chuyện lưu lại ấn tượng một chút lại bị miễn cưỡng nghẹn trở về, một đám đều trợn mắt nhìn La Diễm Linh.
Ở đối diện, đội trưởng Thất Trung thành An Thái chậm rãi đứng dậy.
Đến trận chiến cuối cùng giành điểm thi đấu rồi!
Nếu không thể đánh bại cục sắt phía đối diện kia thì trường học của mình cũng chỉ có thể lên đường trở về.
Một trận chiến này nhất định phải thắng, nhưng cố tình chính mình lại không có chút xíu tự tin thắng lợi nào.
“Cả người hắn đều là phụ trọng, chắc chắn hành động chậm chạp, cho nên hắn mới có thể lựa chọn chiến lược lấy tĩnh chế động, lùi một bước để đánh trả đối phương.” Thầy giáo phía sau cúi đầu nói.
Lúc này ánh mắt sáu vị giám khảo trên đài giống như mười hai mũi tên nhọn đồng loạt bắn tới đây.
Tham gia trận chiến mới chỉ huy, đây là phạm vào tối kỵ của thi đấu.
“Vị thầy giáo này, mời ngươi giữ im lặng!” La Diễm Linh uy nghiêm gầm lên.
Nhưng đội trưởng Thất Trung thành An Thái đã ngầm hiểu, nảy ra biện pháp.
Đấu du kích!
Chậm rãi tiêu hao, làm hắn mệt chết!
Hơn 3500 kg phụ trọng, tiêu hao năng lượng cường độ cao, ai có thể chịu được?!
Hắn chậm rãi tiến lên, trong nháy mắt kiếm trong tay ra khỏi vỏ, lập tức phát động thân pháp di chuyển cao nhất vây quanh Dư Mạc Ngôn, chợt trước chợt sau, lui tới không ngừng, thân pháp hết sức linh động.
Ánh sáng sắc lạnh của thanh kiếm trong tay lập lòe, rải rác giống như sao đầy trời, hắn tuyệt đối không đánh chính diện với Dư Mạc Ngôn, thậm chí ngay cả cơ hội tiếp xúc chính diện cũng không cho.
Đụng một cái liền lui, không đụng cũng lui.
Trong mắt sáu vị giám khảo trên đài không khỏi lộ ra vẻ lo lắng.
Vừa rồi Dư Mạc Ngôn để lộ ra nhiều phụ trọng như vậy, thậm chí tự nói ra cân nặng của phụ trọng, điều đó đã nghiêm trọng tiết lộ ưu khuyết điểm của bản thân, bây giờ bị người như vậy nhằm vào… Có thể nói tình huống bây giờ không ổn cực kỳ.
La Diễm Linh lại nhíu mày sít sao, trong lòng vô cùng hối hận.
Vừa rồi chính mình hỏi thêm một câu đó làm chi…
Ôi, Dư Mạc Ngôn này thật sự là rất thành thật… lại như vậy đã bại lộ.
Vẫn là còn quá trẻ tuổi.
Nếu kết quả của trận đấu này bị thay đổi thì người chịu trách nhiệm lớn nhất chính là mình, đứa nhỏ kia có thể sẽ hận mình không?!
Trước mắt bao nhiêu người cả người đội trưởng Thất Trung thành An Thái kia giống như rồng bơi lội uốn cong kéo dài, thay đổi thất thường, mà Dư Mạc Ngôn ngay ở giữa sân từ đầu đến cuối vẫn không nhúc nhích, tùy ý đối phương đi trước đi sau, tới tới lui lui, tựa như lão tăng nhập định.
Lại qua một lát sau.
Dư Mạc Ngôn rốt cuộc mở miệng, buồn bực nói: “Ngươi xoay đủ chưa?”
Học sinh kia tự cho là mưu kế thành công, hừ lạnh một tiếng: “Còn chưa đủ đâu!”
Hắn đột nhiên thả người nhảy lên, ở vị trí cách mặt đất bảy tám mét trên không trung, trường kiếm rơi xuống muôn vàn ánh sao, thân pháp càng hiện vẻ tự nhiên phóng khoáng, thể hiện ra công pháp khinh thân vô cùng đẹp mắt, lại ở trên không trung xoay chuyển qua lại, quả nhiên là thể hiện chính mình đến mức độ lớn nhất.
Sáu vị giám khảo mặc dù có chút nhìn không thoải mái nhưng không thể không thừa nhận kiến thức cơ bản của tên nhóc này thật sự không tồi.
Dù sao tình huống trước mắt vẫn là tên nhóc này chiếm hết ưu thế, ổn định nắm chắc thế trận, tràn đầy chủ động!
Nhưng mà đúng lúc này Dư Mạc Ngôn phía dưới đột nhiên rống lên một tiếng: “Thật phiền chán! Trốn tránh tới lui mà không chiến… Đi xuống đi!”
Lời còn chưa dứt cả người đã nhảy thẳng lên!
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người cả người hắn kèm theo 3500 kg phụ trọng, bước nhanh bay vọt lên trên không trung, nhảy cao mười mét một đạp ầm ầm đạp đi ra ngoài!
Ầm một tiếng, vị học sinh vẫn đang ở trên không trung kia bị Dư Mạc Ngôn đá văng ra hơn hai mươi mét, trực tiếp bay ra khỏi phạm vi lôi đài, ầm ầm nện trên khán đài!
Một đạp này của Dư Mạc Ngôn vẫn còn dư lực, cả người ở trên không trung lại còn ngưng lại một chút, sau đó nhanh nhẹn rơi xuống dưới, vị trí rõ ràng vẫn là chỗ đứng lúc trước!
Ở trong mắt sáu vị trọng tài đã đưa ra dự đoán, dưới ánh nhìn chăm chú không dám tin của họ, Dư Mạc Ngôn kèm theo 3500 kg phụ trọng kia rơi xuống lại có thể không phát ra chút tiếng động gì, tựa như thứ rơi xuống chỉ là một cọng lông chim!
“Ôi trời!”
Trong lòng sáu trọng tài không hẹn mà cùng dâng lên hai chữ đó!
Tất cả mọi người đều là võ giả, lại có ai không biết khó khăn khi làm như vậy chứ?
Mọi người liếc nhìn nhau, mỗi người đều thấy được trong mắt đối phương ý tưởng giống nhau.
Thứ nhất: Thi đấu lần này xuất hiện yêu nghiệt!
Thứ hai: Học sinh này trường của chúng ta nhất định phải có!
Dư Mạc Ngôn đứng ở trên đài ngẩng đầu nhìn sáu trọng tài, thật lâu thật lâu sau cũng không nghe thấy quyết định thắng thua, thẳng thắn tự mình lớn tiếng nói: “Ta thắng!”
“Ta là Dư Mạc Ngôn! Ta là Dư Mạc Ngôn của Nhị Trung thành Phượng Hoàng!”
Dư Mạc Ngôn nhìn lên không trung, vuốt ngọc bội trước ngực hét lớn một tiếng: “Thành Phượng Hoàng, Nhị Trung! Dư Mạc Ngôn!”
Lão hiệu trưởng, ngươi nghe được không?
Ta thắng rồi!
Phía đối diện, người dự thi thứ tư của Thất Trung thành An Thái bỏ quyền, nhận thua, không hề dựa vào chỗ hiểm để chống lại.
Đối phương có thể đeo theo 3500 kg phụ trọng nhảy lên cao mười mét đá người… Sự thật như vậy làm cho hắn sao còn có thể dâng lên dũng khí chiến đấu.
Mà hai vị giáo viên dẫn đội cũng không còn phương pháp gì, thực lực chênh lệch thật sự là quá mức xa, miễn cưỡng thi đấu chẳng những là lấy trứng chọi đá, lại còn là không biết tự lượng sức mình.
Cũng tới giờ phút này sáu trọng tài mới như tỉnh dậy từ trong mơ, tuyên bố Nhị Trung thành Phượng Hoàng chiến thắng.
Nhị Trung thành Phượng Hoàng tiến vào top ba trăm bảy mươi lăm!
Vài vị trọng tài kia tuy rằng không rõ tên nhóc này hét cái gì mà lớn tiếng như vậy, sao lại kích động như vậy, nhưng chuyện này không ảnh hưởng gì đến sự yêu thích và khát vọng của bọn họ với Dư Mạc Ngôn!
“Học sinh này! Cao Võ Ngọc Dương của chúng ta đã định rồi!”
La Diễm Linh giống như cọp mẹ nhìn quét qua năm vị trọng tài khác, vẻ mặt hung thần ác sát.