“Hiểu rồi, hiểu rồi.”
Dưới sự cầm đầu của Tả Tiểu Đa, sáu người đều trưng ra vẻ mặt ngoan ngoãn, cứ gật đầu cam đoan như gà mổ thóc.
Lý Thành Long rất biết nắm cơ hội để chuyển đề tài nói chuyện, vẻ mặt kinh ngạc: “Tả lão đại, ngươi chưa xem tướng cho sáu người kia sao?”
Tả Tiểu Đa trước khi bắt đầu làm việc gì đều có thói quen thích xem tướng trước, sớm đã không còn là bí mật gì với đám người Lý Thành Long, mà là trở thành... thói quen luôn rồi.
“Xem tướng cho bọn họ, ta sợ làm bẩn mắt.”
Ánh mắt Tả Tiểu Đa tỏ ra sắc sảo: “Nhưng cái tên Ngô Vân Thiên kia đã che giấu tu vi của bản thân, đúng là một nhân vật không tầm thường. Nếu đơn đả độc đấu, mấy người các ngươi sợ là thật sự không phải là đối thủ của hắn, cái tên này đã đạt tới Thai Tức cảnh.”
Dư Mạc Ngôn khăng khăng nói: “Ta phải xuất chiến, ta muốn thử một lần!”
Tả Tiểu Đa nhìn khí vận chập chờn trên đỉnh đầu Dư Mạc Ngôn, lạnh nhạt nói: “Trận chiến này là của ta! Người ta cũng đã chỉ đích danh Thiết Quyền công tử thách thức, ngươi thử cái gì? Ngươi là Thiết Quyền công tử sao?”
Dư Mạc Ngôn vì thế mà giận dữ: “Hóa ra lúc đăng kí ngày hôm qua ngươi đã bắt đầu tính kế!?”
Tả Tiểu Đa vẫn ung dung, gật đầu liên tục, vẻ mặt tràn đầu ý cười.
Nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nghĩ thầm, không xem tướng cho bọn họ? Sao có thể, không xem mới là lạ ấy! Mấy tên này, mỗi người đều tràn đầy tử khí, rõ ràng là cần Tả gia ta siêu độ một lượt.
Các ngươi tới, ta sợ các ngươi đánh không chết người ta, làm trái với mệnh trời...
Rút thăm.
Trong lòng Tả Tiểu Đa cầu nguyện liên tục.
Nhất định phải bắt được Thập Tam Trung Thành Phong Hải, nhất định phải bắt được Thập Tam Trung Thành Phong Hải...
Rút ra xong nhìn xuống.
Nhưng lại hoàn toàn thất vọng
Không phải là Thập Tam Trung Thành Phong Hải mà là một trường võ khác.
Đầu tiên Tả Tiểu Đa nhìn số mệnh của phía đối diện, đánh giá kỹ càng một lượt những người sắp phải đối chiến, bất chợt quyết định ứng cử viên ra trận: “Dư Mạc Ngôn, không phải ngươi muốn xuất chiến sao, Thập Tam Trung Phong Hải không có phần của ngươi nhưng bây giờ đối thủ này có thể giao cho ngươi. Đi đánh ngã bọn họ cho ta!”
Dư Mạc Ngôn không tình nguyện làm chuyện này.
Hắn biết, sau khi mình thật sự ra trận này rồi, lúc đến phiên Thập Tam Trung Phong Hải, vậy thì thật sự không còn chỗ trống cho mình ra trận.
Trong lúc đang quay cuồng với hai luồng suy nghĩ, không đề phòng đã bị Tả Tiểu Đa một cước đạp ra ngoài: “Đi ra ngoài đi, ngươi!”
Dư Mạc Ngôn bị một con chó dữ đang vô mồi đạp ra ngoài, tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, cắn răng tức giận nói: “Tả lão đại, sao ngươi có thể ích kỷ như vậy, lại muốn ăn mảnh! Chúng ta không phục!”
Mọi người xung quanh đều đầu óc mơ hồ: ý gì? Ăn mảnh? Sao lại ăn mảnh, sao lại ích kỷ?
Lời này, tất cả mọi người thật sự nghe không hiểu.
Chỉ nghe vị đội trưởng của Nhị Trung Thành Phượng Hoàng bắt chéo hai chân, nói nhẹ nhàng: “Không phục? Sao ngươi không làm đội trưởng đi?”
Câu nói này không chỉ chẹn họng Dư Mạc Ngôn mà còn chẹn họng tất cả mọi người nghe được ở đây.
Thật đê tiện!
Tất cả mọi người đều muốn nghe Dư Mạc Ngôn trả lời một câu: Nếu ta có thể làm đội trưởng còn có thể đến lượt ngươi sao?
Nhưng người trong cuộc Dư Mạc Ngôn rõ ràng không có khí phách như vậy, nhìn thấy tình hình đã không thể tránh được, dứt khoát nuốt giận vào bụng và bày ra các tư thế, trút hết cơn giận lên đối thủ: “Mau đến đây, nhanh chóng xử lý các ngươi, ta còn có việc khác!”
Câu nói này vừa nói ra, rất nhiều người quan tâm suýt chút nữa ngất ngay tại chỗ.
Đặc biệt là cô giáo La Diễm Linh, càng tràn đầy cảm giác đau lòng: “Hóa ra Tiểu Mạc Ngôn lại không có địa vị trong đội bọn họ như vậy, chờ lên Cao Vũ Ngọc Dương ta nhất định sẽ chăm sóc thật tốt... khiến hắn lớn mạnh vượt bậc, sau này tìm đánh người đội trưởng kia, lấy lại công đạo!”
Nếu những lời này bị bốn người Long Vũ Sinh, ừ, bao gồm cả Dư Mạc Ngôn trong đó nghe được, chỉ có thể cảm thán một câu: “Cô giáo, ngươi thật sự nghĩ quá nhiều rồi, chúng ta sớm đã từ bỏ loại hy vọng xa vời không thiết thực này rồi!”
Trận này là trận chiến để top 20 chọn ra thành top 15, đối thủ của Nhị Trung chính là Tam Trung Thành Nam Kế, cũng tạm được coi là chủ nhà của cuộc thi lần này.
Đối mặt với sự khiêu khích của Dư Mạc Ngôn, cách trả lời của đội này rất thú vị.
Một đội viên xếp hạng cuối cùng xuất chiến trước tiên, tổng cộng cũng chỉ đối chiến với Dư Mạc Ngôn ba chiêu, bị Dư Mạc Ngôn dùng một quyền đẩy lùi, ôm ngực, nói: “Chúng ta nhận thua.”
Câu nhận thua này, không chỉ một mình hắn nhận thua mà là lời nhận thua của đại diện Tam Trung Thành Nam Kế, từ bỏ quyền thi đấu!
Nhưng câu nói nhận thua này lại khiến cho vô số giáo viên xem cuộc thi gật đầu tới tấp.
Đội Nhị Trung Thành Phượng Hoàng thi đấu liên tiếp giành chiến thắng, năm trận liên tiếp đều là một người đánh hết cả đội, thực lực kiên cường, nhân tài hưng thịnh, rất có phong thái đoạt giải quán quân.
Mà Tam Trung Thành Nam Kế rõ ràng không tự tin có thể cố gắng chống đỡ, thà phải nhận thua còn hơn cố gắng chiến đấu một trận, liều mạng đến mức cả đội đều là thương binh, chẳng thà bảo toàn thực lực, dốc toàn lực chuẩn bị cho cuộc chiến đấu vòng loại kế tiếp, may ra có thể vật lộn cho một cơ hội tiến vào top 15!
Sự lựa chọn của Tam Trung Thành Nam Kế nhìn thì giống như tỏ ra yếu kém để nhận thua, nhưng thực ra thì cực kì sáng suốt!
Bởi vì đối thủ vòng tiếp theo của bọn họ tất nhiên là đội đã trải qua ác chiến, lợi thế là thứ nắm chắc trong tay.
Tiếp theo lại là chờ một vòng thi đấu mới.
Bởi vì trước mắt vòng hai mươi đội này cách vòng mười lăm đội mười trận thi đấu thôi, thời gian còn lại không thể so với mấy ngày trước, đám người Tả Tiểu Đa đương nhiên không thể trở về chỗ nghỉ ngơi để tu luyện, vẫn ở lại gần sân thi đấu nhưng cũng không có ai rảnh rỗi, mỗi người đều lấy Tinh Hồn Ngọc luôn mang theo bên mình ra, chuyên tâm tu luyện, tranh thủ từng phút từng giây.
Điều đáng nhắc tới là sau khi đám người Dư Mạc Ngôn đột phá Tiên Thiên, ngoại trừ Vạn Lý Tú lấy nhẫn không gian ở nhà, nhẫn không gian của bốn nam sinh khác đều là mua của Tả Tiểu Đa.
Tả Tiểu Đa chỉ nói một câu bán, đã bị bốn người nhào vào cướp mỗi người một cái.
Từ đó cho đến bây giờ... Tả đại sư từ trước đến nay vẫn luôn lấy việc iúp người làm niềm vui thu được... bốn tờ giấy nợ!
Bốn người Long Vũ Sinh lại không trực tiếp trả tiền mặt một lần.