Bây giờ thì hay rồi, không biết có bao nhiêu học viện Cao Võ không tiếp nhận học sinh trường Thập Tam Trung Phong Hải nữa, các ngươi hài lòng rồi chứ?”
“Lão tử thật sự là xui xẻo mới đưa con trai vào trường học các ngươi! Bây giờ tương lai của con trai ta đã bị phá hủy hoàn toàn bởi các ngươi rồi, ngươi hài lòng rồi chứ? Ngươi phải chịu trách nhiệm, ngươi có chịu trách nhiệm không?”
“Lão tử thật sự là đạp phân chó mới chọn trường của các ngươi. Còn tương lai của con ta thì sao?”
“Ai có thể nghĩ biện pháp chứ…”
“Thập Tam Trung nhất định phải chịu trách nhiệm này!”
“Bình thường thu tiền thu nhanh như vậy, hận không thể ép chúng ta bẹp lép để vắt lấy tiền, hiện tại xem ra, toàn bộ trường học từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, rõ ràng tất cả đều là đố ngốc! Ta không nói học sinh, nói là giáo viên, ai có bất đồng chính kiến?!”
“Một đám não tàn, mở trường học con mẹ ngươi!”
“Nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích! Nếu không lão tử nhất định sẽ đến cục Võ giáo khiếu nại các ngươi, treo đầu dê bán thịt chó, toàn một đám không ra gì, còn không có đạo đức nhân nghĩa, đến nói chuyện cũng không biết, mở miệng là chỉ biết nói mấy lời tục tĩu...”
“......”
Tạm thời không nói đến thành Phong Hải bên kia loạn như thế nào.
Hai đóa hoa nở, các biểu một nhánh.
Bây giờ trọng điểm vẫn như cũ là Long Hổ bảng.
Nhị Trung thành Phượng Hoàng như cũ lấy chiến tích toàn thắng, tổng điểm tích phân xếp hạng thứ nhất, thẳng tiến mười lăm vị trí đầu!
Cao cao tại thượng, quan sát quần hùng!
Nhất là đội trưởng Tả Tiểu Đa, nhất chiến thành danh, hữu dũng hữu mưu, thông minh cơ trí, đôn hậu trung thực, tôn sư trọng đạo, lễ phép chu toàn, tấm lòng nhân hậu.
Đạt được cơ hồ là toàn bộ xã hội khen ngợi.
Loại khen ngợi này, cho dù là dùng tiền cũng khó mà mua được.
Đương nhiên, cũng có người trên mạng nói mấy lời sặc mùi ghen tỵ: “Tả Tiểu Đa cho dù tốt, nhưng cũng là hung thủ giết người, làm sao lại không biết tìm chỗ khoan dung mà độ lượng cơ chứ, ba sinh mạng sống sờ sờ, toàn bộ chôn vùi trong tay hắn, hai tay huyết tinh, làm sao lại được gọi là tấm lòng nhân hậu rồi?!”
Loại luận điệu này, chỉ cần xuất hiện, tức liền sẽ bị mắng cho xối xả không ngóc đầu lên được: đó là lôi đài sinh tử! Ngươi thiện lương như vậy, sao ngươi không lên đó mà đấu thử đi?! Chỉ cần ngươi lên lôi đài, khoanh tay chịu chết, chúng ta sẽ tin tưởng những điều ngươi nói là công tâm, cũng không phải là đứng nói chuyện không đau eo.
Ngược lại là chiêu đạp háng của Tả Tiểu Đa, trực tiếp thành hot search!
Côn Lôn đạo môn, bắt đầu bị đại chúng biết tới.
Trước mắt bốn ứng cử viên cho vị trí quán quân đều bảo trì chiến tích toàn thắng, Nhị Trung thành Phượng Hoàng lại lần nữa đoạt lại thứ nhất vị trí!
Nhất Trung Tiềm Long!
Tam Trung Phong Hải!
Nhất Trung Dương Lạc!
Nhị Trung thành Phượng Hoàng!
Nhất Trung Thủy thành vốn cũng là ứng cử viên cho vị trí quán quân, nhưng lại gặp phải Nhất Trung Tiềm Long; liều mình chiến đấu đến một người cuối cùng, rốt cuộc thất bại một cách đáng tiếc.
Mà Nhất Trung Tiềm Long giành được thắng lợi nhưng cũng là thắng thảm, hai đội này thế nhưng đã ròng rã sống mái với nhau cả một buổi chiều, mệt kiệt lực, tất cả học viên tham chiến đều mình đầy thương tích, không ai may mắn thoát được.
Nhưng khán giả tại sân bãi bọn họ đối chiến, lại chẳng cả bằng một phần mười lôi đài sinh tử của Nhị Trung thành Phượng Hoàng.
Sau trận ác chiến cũng không gây nên làn sóng gì, thậm chí không có mấy người thảo luận!
Trên đài đánh nhau tới chết đi sống lại, dưới đài, trên mạng lại im phăng phắc chẳng có ai thảo luận gì...
Sau đó là trận chiến giữa mười lăm đội để chọn ra mười một đội vào vòng tiếp theo.
Trận chiến sáng sớm ngày hôm sau, đội ngũ mà Nhị Trung thành Phượng Hoàng gặp phải; vốn chiến lực tổng hợp có chút khả quan, có hai người đã tấn thăng đến Thai Tức cảnh, có thể coi là một đội mạnh.
Chỉ tiếc lúc trước sau khi luân phiên chiến đấu, cơ bản đều đã bị đánh cho tàn phế; người nào cũng bị thương.
Dùng cái đội hình này, đối đầu với Nhị Trung thành Phượng Hoàng binh cường mã tráng chiến lực mười phần, cũng chỉ đánh hai trận đã dứt khoát nhận thua.
So sánh chiến lực hai bên, căn bản cũng không phải là cùng một cấp, vẫn là không nên tự làm mình mất mặt thì hơn!
Sau trận chiến thuận buồm xuôi gió này, Nhị Trung thành Phượng Hoàng thuận lợi tiến vào hàng ngũ mười một đội mạnh nhất, lại vẫn như cũ là tổng điểm tích phân đứng thứ nhất.
Tiếp theo, chính là vòng chọn ra tám đội mạnh nhất!
Mà những đội ngũ có thể đi tới đây, tất cả học viên đều là những người mạnh nhất, tuyệt đối sẽ không có một cái tên xoàng xĩnh nào tồn tại!
Vòng tiếp theo sẽ diễn ra vào hai ngày sau, đây là thể lệ từ trước tới giờ, phàm là chiến đấu đến giai đoạn này, cơ bản mỗi thành viên đều khó tránh khỏi tổn thương và mệt mỏi, thực lực cũng bị giảm sút khá nhiều.
Cho nên cố ý chừa ra thời gian hai ngày để nghỉ ngơi, để các học sinh đã đánh tới mức kiệt sức có thể nghỉ ngơi một chút, khôi phục khôi phục, cũng không phải cố tình ưu tiên ai, mà tất cả đều được nghỉ ngơi như nhau.
Thành Nam Kế càng là mở ra phòng điều dưỡng, cung cấp miễn phí khoang điều dưỡng cho học viên dự thi sử dụng.
Để các đội ngũ đã tiến vào top mười một, đều có được phúc lợi khôi phục tẩm bổ một chút.
Nhị Trung thành Phượng Hoàng mặc dù có được điểm tích phân hạng nhất, cũng có được đãi ngộ này, nhưng toàn bộ thành viên đều còn hoàn hảo, chiến lực không hư hại chút nào, vốn là không cần sử dụng phúc lợi khôi phục này.
Nhưng xấu chính là ở chỗ, đối phương quá mức rõ ràng thể hiện thái độ muốn bọn họ “Nhường một chút”.
“Nhị Trung thành Phượng Hoàng các ngươi cũng không cần khoang điều dưỡng đâu ha...”
Câu nói này nghe thật sự rất là giả tạo.
“Cần chứ!”
Tả Tiểu Đa quý tiền tài còn hơn mạng sống còn không đợi người khác nói chuyện, không nói hai lời, đã vội vàng giành phần: “Chúng ta rất cần luồn, cảm ơn đại hội phương diện tri kỷ an bài, cảm ơn!”
Người tới không khỏi một mặt ngơ ngác.
Tất cả đội ngũ, chỉ có mỗi các ngươi là chẳng hề có ai bị thương, người nào người nấy cũng nhảy nhót như khỉ, khỏe như voi, muốn khoang điều dưỡng làm gì?
Dùng để tắm sao?!
“Chúng ta đã phải ác chiến mấy ngày, sớm đã là gân xốp xương đau, đúng lúc đang cần an dưỡng một phen, đa tạ đa tạ, chúng ta lúc nào thì đi được?”
Tả Tiểu Đa một mặt nhiệt tình, cầm tay của người ta, thật lâu không thả.