Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 623 - Chương 624: Thủy Thành! Ác Chiến Ở Phía Sau! (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 624: Thủy thành! Ác chiến ở phía sau! (2)

“Cố Thiên Phàm cảm giác thẹn với Nam đại soái, thân thể lại tàn tật, dứt khoát xuất ngũ, về sau làm hiệu trưởng Nhất Trung Thủy thành cho tới bây giờ.”

“Từ đó về sau, phàm là học sinh xuất thân từ Nhất Trung Thủy thành, tất cả đều có tính tình như vậy, thà gãy chứ không chịu cong, thà chết chứ không chịu khuất phục. Phẩm hạnh chỉ cần hơi có gì bất bình thường, Nhất Trung Thủy thành kiên quyết không thu, cho dù là tư chất lại nghịch thiên cũng không thu nhận.”

Hồ Nhược Vân nói: “Cố Thiên Phàm, nhân vật truyền kỳ, có thể dạy dỗ đến đệ tử như vậy, chuyện đương nhiên, không có gì lạ.”

“Không hổ là nhân vật trong truyền thuyết, một hơi đào tạo ra sáu người lỗi lạc hiệp nghĩa, vậy mà lại chỉ là thao tác thông thường!”

Tả Tiểu Đa nói: “Khoan hãy nói chứ, sáu người cùng một cái khuôn mẫu ra, cao minh.”

Hắn cười hì hì rồi lại cười, nói: “Thật ra, Long Vũ Sinh và dư Mạc Ngôn nếu không phải đi theo ta lâu như vậy, thật ra cũng hẳn là loại người này ha...”

Lý Thành Long lười biếng nói: “Hiểu được hiểu được, gần mực thì đen mà!”

“Phù Phù!”

Tả Tiểu Đa mắt lộ ra hung quang: “Ngươi mau trả tiền nhẫn không gian mua của ta đi!”

Lý Thành Long hắng giọng một cái, rất lưu manh đáp: “Ngươi rống cái gì, ta bây giờ không có tiền, chờ ta về sau kiếm được tiền, tự nhiên sẽ trả cho ngươi, ngươi vội cái gì? Ta là loại người nộ không trả sao hả?”

Tả Tiểu Đa một mặt im lặng, nói với Hồ Nhược Vân: “Cô Hồ ngươi nhìn đi, học sinh trường học chúng ta, đây đều là tố chất gì không biết nữa!”

Hồ Nhược Vân hé miệng cười một tiếng: “Ta nhớ kỹ lắm, Lý Thành Long trước khi biết ngươi, rất là thành thật, ta cũng cảm thấy, những gì hắn vừa nói cũng không sai, gần mực thì đen, học sinh Cố lão hiệu trưởng dạy dỗ nên, chính là quang minh lỗi lạc nhất đẳng, ừm, Tiểu Đa, ta không có ý gì khác, ngươi không nên suy nghĩ nhiều!”

Tả Tiểu Đa bị một câu nói kia cho đánh trực tiếp tự bế.

Yên lặng quay người, đi xem video.

Tả Tiểu Đa vừa xem, vừa không ngừng tạm dừng, ngoẹo đầu nhìn, một lát sau, mấy người khác cũng đều ghé vào phía sau của hắn.

“Đội trưởng và phó đội trưởng của Nhất Trung Tiềm Long, đều che giấu thực lực, mà lại còn che giấu khá nhiều. Hai nữ sinh kia, hẳn là cũng có ẩn giấu thực lực. chiến lực cao nhất Tam Trung Phong Hải, ta cảm giác hẳn là người số hai kia; đội trưởng chưa chắc là người mạnh nhất trong bọn họ.”

Tả Tiểu Đa vừa nhìn vừa cau mày nói: “Nữ sinh dáng người cao ráo của Nhất Trung Dương Lạc này... Rất đáng để chú ý, thực lực của nàng cao thâm khó dò, cơ hồ là người che giấu thực lực sâu nhất trong số những người này!”

“Bây giờ đối thủ lớn nhất của chúng ta vẫn như cũ là Nhất Trung Tiềm Long... Bọn họ hẳn là tới đã được sử dụng phòng phúc lợi cho trường quán quân, cố gắng khiến thực lực bản thân tiến lên một bước, nhưng cũng bởi vì phần ích lợi này, làm bọn cũng không còn nắm giữ tự thân khí tức được hoàn mỹ nữa, xuất hiện không ít tình trạng mất tự nhiên, hẳn là vẫn chưa quen với việc lực lượng đột nhiên tăng vọt.”

Tả Tiểu Đa bình luận xong, sau đó tiếp tục xem.

Xem một hồi lại tạm dừng.

Sau đó tiếp tục bình luận.

“Ngươi làm sao mà nhìn ra được?” Hồ Nhược Vân hơi kinh ngạc.

“Bởi vì cường độ ẩn giấu thực lực của ta còn vượt xa bọn họ, nói đến ẩn giấu thực lực, ta mới là lão tổ tông.”

Tả Tiểu Đa hắng giọng một cái, ngạo nghễ nói: “Như ta ẩn giấu thực lực như vậy, mới là phương thức chính xác, ta hoàn toàn xứng đáng với danh xưng ảnh đế. Cái bọn họ tự gọi là ẩn giấu, cũng chỉ là cấp bậc nhập môn, không đáng để nhìn.”

“Ta tin tưởng, bọn họ ẩn tàng, các trọng tài ở đây đã sớm nhìn ra, nhưng cũng tuyệt đối không có người, nhìn ra ta đang ẩn tàng.”

Tả Tiểu Đa bày ra vẻ mặt cao thủ tịch mịch, thở dài một tiếng: “Người như ta, trên đời này thực sự quá ít.”

“...”

Đám người ngoại trừ muốn cười chính là im lặng.

Ngươi âm hiểm thế mà còn tâm đắc vậy nữa, còn khoe khoang như thế nữa...

Liên tục hai ngày.

Tả Tiểu Đa một mực ở lại gian phòng của mình nghiên cứu video chiến đấu của các đội.

Càng ngày càng cảm thấy, trên thế giới này, thiên tài quả nhiên không ít, trước đó, mình đúng là khinh thường anh hùng thiên hạ!

Đối mặt với một đám mới tí tuổi đã âm hiểm này, Tả Tiểu Đa cảm giác rất thất vọng.

Rất chán ghét, những người này làm sao lại âm hiểm như thế chứ?!

Đến tối hôm đó.

Tả Tiểu Đa hạ lệnh.

“Mọi người tháo hết phụ trọng ra đi.”

Sắc mặt Tả Tiểu Đa rất nặng nề: “Bắt đầu từ ngày mai, chuẩn bị đứng trước ác chiến đi!”

“Không có nắm chắc à?” Hồ Nhược Vân cũng thận trọng hỏi.

“Ngược lại cũng không phải không có nắm chắc...”

Tả Tiểu Đa trầm mặt: “Tình huống hiện tại, chúng ta phải tận lực thần bí hóa thực lực bản thân, để về sau đối thủ đối chiến khó để xác định thực lực của chúng ta là cao hay thấp, nếu vẫn cứ áp dụng cách làm cố hữu, chờ đến khi chúng ta và bất luận một đội nào đó triển khai một trận đấu ngang tay, thì rất có khả năng sẽ bị đối thủ kế tiếp nắm lấy sơ hở, nhưng mục tiêu của chúng ta là toàn thắng, đương nhiên cần phải lẩn tránh loại tình huống bất lợi này xuất hiện!”

“Cho nên, ngày mai sau khi chiến đấu, toàn đội triển khai đặc huấn! Nhằm vào nhược điểm của từng người, thay đổi hoặc là kiến tạo cạm bẫy đảo ngược. Mà điểm này, sẽ cần hai vị giáo viên phong phú kinh nghiệm võ đạo giúp chúng ta hoàn thành.”

La Liệt thở phào, nói: “Chuyện này không thành vấn đề, chúng ta sẽ hết sức nỗ lực.”

“Không chỉ như thế, còn phải nghiên cứu các cạm bẫy mà đối phương có khả năng gây ra cho chúng ta. Bằng vào trình độ bây giờ của ta mà nói, không sợ bất kỳ người nào, nhưng mà mấy người Phù Phù... Nếu không cẩn thận, vẫn rất có thể sẽ bị lật thuyền, ta hi vọng đồng đội của ta, lấy tư thái toàn thắng hoàn thành lần thi đấu này! Nhưng mà bây giờ xem ra, có chút khó khăn.”

Tả Tiểu Đa hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói.

“Đan dược đặc hiệu hồi phục Chân Nguyên lực, vốn chỉ chuẩn bị ba mươi viên, không đủ.”

Tả Tiểu Đa nói.

Hồ Nhược Vân nhíu nhíu mày, nói: “Ước chừng còn cần bao nhiêu? Ta đi nghĩ cách.”

“Ít nhất còn cần mười hai viên.”

Tả Tiểu Đa đánh giá một chút.

“Ta đi kiếm!”

Hồ Nhược Vân quay người rời ra.

“Ngày mai... Tất cả đều xốc lại tinh thần cho ta tới. Bây giờ đi tháo phụ trọng, làm quen trạng thái một chút, sau đó rèn luyện một chút tốc độ, không được xuất hiện trạng thái tự loạn trận cước, luống cuống tay chân.”

Bình Luận (0)
Comment